Đây cũng là một trong những mẩu truyện ngắn được tui sáng tác khi tham gia cuộc thi viết cho couple này nè =)))) Viết theo chủ đề ó haha.
***
“Này Jack, xuống đây mau! Nguy hiểm lắm!”
Jack Frost một chân đạp vào cành cây, một tay bám lấy thân cây và nhổm người lấy đà, trèo lên thoăn thoắt hệt như ngọn gió. Động tác của anh rất thuần thục, tự nhiên, và nhanh nhẹn chẳng khác nào một chú khỉ.
“Thôi nào, không sao đâu, Hiccup! Chuyện này dễ như ăn bánh ấy mà.”
Jack cười lớn, tiếng cười của anh vang khắp cả rừng cây rộng lớn. Cành lá đung đưa theo cơn gió, như đang reo hò đồng ý với lời của anh. Ở bên dưới những tàng cây rậm rạp xanh ngát, Hiccup đứng khoanh tay và chăm chú dõi theo thằng bạn ở trên cao. Bên cạnh anh ta là một cô gái có mái tóc xoăn đỏ hệt như màu của lửa, và một cô gái nữa với mái tóc mang màu của ánh mặt trời.
“Xuống đi Jack! Nếu không tôi sẽ mách với lớp trưởng đó!” – Cô gái tóc đỏ lên tiếng đe dọa. Vẻ mặt cô nàng cũng nghiêm túc không kém gì Hiccup.
Cô gái tóc vàng đứng cạnh Hiccup cúi người, cẩn thận nhặt nhạnh những cành cây khô trên mặt đất. Mái tóc dài như thác được thắt thành bím, lả lướt qua lại trên mặt cỏ, mang theo một vài hạt phấn li ti của bụi hoa dại nào đó. Bàn chân trần của cô nàng bước đi trên mặt đất, đi kèm là một vài đốm đen do vết đất dính trên làn da sạch sẽ. Nhưng trông cô nàng chẳng bận tâm lắm đến việc chân mình bị bẩn, cô nàng còn nở nụ cười tươi tắn khi đón lấy giỏ nấm từ tay cô gái tóc đỏ, và vui vẻ nói.
“Cám ơn cậu, Merida!”
“Cậu vẫn nên mang giày, Rapunzel ạ!” – Cô nàng được gọi là Merida trả lời bằng một lời khuyên.
“Cậu phải cẩn thận, kẻo giẫm phải vật gì nguy hiểm thì khổ.”
Rapunzel đáp lại lời khuyên của bạn bằng một cái nhún vai lơ đễnh. Rồi cô nàng đưa hai thanh củi cho cô bạn của mình, và ngẩng đầu nhìn lên cao.
“Xuống đi, Jack! Chúng ta không nên đi lâu quá! Nếu không lớp trưởng sẽ lo lắng.”
Jack đang cố gắng hái quả táo trên đầu mình, có vẻ như anh khó mà thành công nổi dù cho vị trí của anh đang bám lúc này đã khá cao. Trước lời gọi của lũ bạn bên dưới, anh bắt đầu trở nên cáu kỉnh.
“Được rồi! Tôi xuống là được chứ gì? Các cậu thôi ngay các việc nhắc đến lớp trưởng đi! Tôi chẳng sợ cô ta chút nào đâu! Đừng hòng mà dọa tôi!”.
Jack ghét nhất là khi lũ bạn của mình lấy trưởng lớp ra để đe dọa anh. Có trời mới biết anh ghét cô ta đến mức nào. Cô ta bao giờ cũng tìm cách bắt bẻ anh, lúc nào cũng kè kè bên cạnh lảm nhảm và yêu cầu anh không được vi phạm quy định của trường. Khi đi học, ở trên lớp, Jack đã phát chán những lời nhắc nhở càm ràm đó, và bây giờ, dù cho cả lớp đang đi cắm trại, cô ta vẫn không chịu buông tha cho anh. Thậm chí cô ta còn xui lũ bạn giám sát anh, không cho anh hưởng thụ chút xíu nào cái cảm giác của sự tự do khi không còn ở trường. Đúng là phiền chết đi được!
Cả ba người dưới mặt đất cứ ngẩng đầu nhìn Jack. Họ không nói một lời nào trước sự cáu kỉnh của anh, thậm chí họ còn thản nhiên và tỏ vẻ như đã quen với thái độ này rồi.
“Cứ mặc kệ cậu ta đi!” – Hiccup nói với hai cô bạn.
Là một chàng trai, Hiccup hiểu rõ cảm giác của Jack khi bị người khác trông chừng, giám thị. Anh ta cũng không thích chút nào cái việc bị người khác không tin tưởng và xem mình là một tên rắc rối. Đối với mọi người trong lớp, Jack là một tên rắc rối. Cậu ta là kẻ ưa phá phách và luôn đầu têu những trò mà bất cứ ai cũng phải hét lên một tiếng vì tức giận. Nhưng Hiccup không ghét Jack, hay phải nói là hầu hết tất cả con trai trong lớp đều không ghét cậu ta. Và Hiccup chẳng cảm thấy ngạc nhiên khi tất cả tụi con gái đều không ưa Jack lắm. Nhưng mà, là một kẻ rắc rối thì sao chứ? Ở độ tuổi này của con trai, chẳng phải đây là điều bình thường sao?
Cuối cùng, Jack cũng chịu xuống đất và cùng tụi bạn trở về trại lớp. Nhưng vẻ mặt anh vẫn cau có và không vui vì đã thất bại trong việc hái táo. Và hơn hết, việc làm anh ngán ngẩm nhất là phải tiếp tục gặp mặt cái cô lớp trưởng đáng ghét đó. Đối với anh mà nói, việc phải gặp mặt cô ta mỗi ngày là một cơn ác mộng.
“Đừng rầu rĩ như thế, Jack! Lát nữa, tôi cho cậu một quả trứng thằn lằn mà tôi mới tìm được. Nó to còn hơn cả quả táo mà cậu muốn hái đấy!” – Hiccup huých vào vai Jack và nói.
“Tuyệt!” – Jack reo lên một cách hưng phấn.
“Nhưng làm gì có quả trứng nào to hơn cả quả táo? Trứng khủng long à?” – Rồi anh lại hỏi, với vẻ ngạc nhiên.
“Tôi chả biết nữa! Sau bữa trưa, tôi sẽ cho cậu xem.” – Hiccup trả lời.
Khu cắm trại của lớp rất gần với nhánh sông chính của khu rừng. Khi cả bốn người về đến nơi, họ nhìn thấy gần như tất cả các thành viên của lớp đều ở ngoài lều, và còn đang cãi nhau ầm ĩ. Mọi người dường như chia làm hai phe, một là cánh con trai đang mặt mày đỏ rực vì giận dữ, còn lại cà tụi con gái đang phẫn nộ không kém, họ còn nhìn tụi con trai như kẻ thù vậy. Trong giữa hai phe nam và nữ ấy, có một cô gái đang đứng ở giữa, và dường như đang cố sức dàn hòa đôi bên. Cô gái đó rất đẹp, vẻ đẹp của cô gần như lấn át các bạn nữ trong lớp của mình. Dưới ánh nắng xuyên qua tàn cây kẽ lá, mái tóc màu bạch kim ấy trông rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời. Làn da cô mang màu của tuyết, đôi mắt cô có màu của băng. Đôi môi hồng duyên dáng lúc này đang mím chặt một cách nghiêm trang, và hàng mày quyến rũ thì chau lại với vẻ suy tư, lạnh lùng. Có vẻ như cô đang tức giận vì chuyện gì đó. Cô không hề có dáng vẻ lúng túng, bối rối khi phải làm người giảng hòa cho đôi bên, cô bảo trì sự im lặng của mình và chẳng nói một lời nào trước sự ầm ĩ của mọi người trong lớp. Nhưng khi bốn người Jack trở về, đôi mắt xanh của cô lại rực sáng, và cô bắt đầu nói lời đầu tiên từ khi cả lớp bắt đầu cãi nhau.
“Jack, mọi người về rồi!”
Jack đáp trả lời chào thân thiện này của cô bằng vẻ mặt khinh bỉ. Anh tỏ ra bực tức vô cớ khi nhìn thấy cô. Sau khi cùng Hiccup tìm được chỗ đặt bó củi trên tay mình xuống, Jack mới tìm hiểu chuyện gì xảy ra. Anh liếc nhìn sang tụi con trai trong lớp, rồi lại nhìn tụi con gái bên kia. Sau đó, anh nói với cô bạn lớp trưởng của mình bằng giọng châm chọc, ác ý.
“Sao thế, Elsa? Chức trưởng lớp này của cậu có vẻ như vô dụng rồi đấy! Cậu nhìn mà xem, mọi người cãi nhau đến đỏ cả mặt mày. Còn cậu thì đứng đó thản nhiên, như chẳng phải việc của mình. Tôi nghĩ, chúng ta nên có một lớp trưởng mới để giúp cả lớp đoàn kết với nhau đấy!”
Cô nàng tên Elsa trong lời của Jack chính là cô lớp trưởng mà anh ghét cay ghét đắng. Lúc này đây, trước những lời ác ý của anh, khuôn mặt cô thoáng buồn bã. Nhưng cô vẫn bình tĩnh giải thích mọi chuyện cho anh nghe.
“Cuối cùng mọi người trở về rồi! Chuyện là… Aurora bị mất đồ lót. Các bạn nữ đã chia nhau tìm nhưng vẫn không thấy, nên vì thế, họ nghi ngờ các bạn nam trộm đồ của Aurora.”
Lời này của Elsa khiến cả bốn người vừa trở về kinh ngạc. Merida bắt đầu tức giận, cô nàng kéo Rapunzel tiến về phía Elsa và một lần nữa hỏi rõ mọi chuyện. Còn Hiccup thì kéo Jack về đám con trai trong lớp, cả hai cũng tìm hiểu tình hình.
“Tụi này không hề lấy bất cứ cái gì của tụi con gái!” – David, một chàng trai tóc đen có mái tóc màu xanh bảo. Trông anh chàng có vẻ rất bức xúc.
“Đúng đấy! Hiccup, đừng tin lời lũ con gái đáng ghét đó! Tụi này cóc thèm làm chuyện đáng xấu hổ như thế!” – Eugene, một chàng trai tóc nâu bày tỏ sự phẫn nộ của mình bằng một cú giậm chân thật mạnh xuống đất.
“Được rồi!” – Jack lên tiếng.
“Nếu chúng ta không làm, thì không phải sợ gì cả! Rất có thể, tụi con gái bịa chuyện để gây sự với chúng ta mà thôi.” – Anh thản nhiên nói.
Sau một thoáng yên tĩnh lại vì sự trở về của bốn người Jack, cánh con trai và con gái lại tiếp tục cãi nhau, thậm chí còn gay gắt dữ dội hơn cả khi nãy. Jack Frost không biết ai là thủ phạm, nhưng anh vẫn không quên việc chọc phá của mình. Anh cố ý xui tụi con trai làm lớn chuyện lên, và quyết định sẽ đứng ở ngoài xem kịch. Anh rất tò mò và rất muốn xem cái dáng vẻ khó xử, bất lực của cô nàng Elsa đó. Nếu cô ta khóc thì sao nhỉ? Jack tự hỏi. Cô nàng được cánh con trai trong lớp đặt cho một cái tên rất kiêu: nữ hoàng băng giá của lớp. Bởi Elsa luôn duy trì sự lạnh lùng và nghiêm trang, Jack chưa từng thấy biểu cảm nào trên khuôn mặt cô ngoài cái vẻ lạnh lùng, trơ như đá đó khi phàn nàn anh một việc nào đó. Nhưng bây giờ, với tình huống trước, liệu Elsa còn duy trì được dáng vẻ đó không? Liệu cô ta sẽ tức giận đến phát khóc chứ? Jack ác ý nghĩ.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp đã dẫn một số bạn nam đi tìm củi và nước, ở khu cắm trại lúc này có chừng hơn hai mươi lăm bạn nữ và hai mươi bạn nam. Con số bốn mươi người bình thường đã đủ ồn ào để gây náo loạn cả khu rừng yên tĩnh, và bây giờ, khi đôi bên chia phe ra và bắt đầu tranh cãi để đòi lại sự công bằng cho chính mình, Jack cứ ngỡ sự ầm ĩ của cả bọn có lẽ đã khiến giáo viên chủ nhiệm ở nơi xa nào đó nghe thấy. Và bây giờ, có lẽ họ sẽ trở về nhanh thôi, anh nghĩ, rồi lúc đó Elsa lại sẽ có người giúp đỡ. Thật là chán!
“Tụi này không có lấy bất kỳ cái gì cả!”
“Nói dối! Làm việc như thế chỉ có con trai mới làm thôi! Nếu các cậu không lấy thì ai lấy?”
“Im mồm đi cái đồ tọc mạch nhiều chuyện! Đừng có vu khống cho tụi này!”
“Các cậu mới nên câm miệng!”
“Elsa! Đúng rồi! Đêm qua mình đi vệ sinh và nhìn thấy Jack lén lút ở lều trại của nữ. Có lẽ chính cậu ta là người ăn cắp quần lót của Aurora!”
Cuộc tranh cãi giữa nam và nữ vẫn đang hồi gay gắt, thì bỗng lúc này, thình lình có một cô gái nào đó lên tiếng tố cáo Jack. Và ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều dồn về Jack, ngay cả Elsa cũng rất ngạc nhiên.
“Cái quái gì thế? Đừng vu oan cho tôi chứ, Jasmine?”
Jack trả lời và ngoảnh đầu nhìn cô gái vừa mới tố cáo mình. Trông anh có vẻ bất ngờ, dường như anh không nghĩ đến mục đích trở thành kẻ ngoài xem kịch của mình lại bị gián đoạn, bởi vì bây giờ chính bản thân anh lại bị người khác nghi ngờ là kẻ cắp.
“Tôi không vu oan ai cả, Jack! Chính mắt tôi nhìn thấy cậu lẻn vào rừng một mình. Mái tóc trắng của cậu không làm tôi hoa mắt được đâu!” – Jasmine nghiêm túc nói.
Không khí bỗng dưng im lặng một cách bất thường trước lời của Jasmine. Jack vò mái tóc trắng trên đầu, anh nhăn mặt một cách khó chịu trước hàng trăm đôi mắt nghi ngờ của tụi bạn.
“Nếu tôi làm, tôi đã thừa nhận rồi! Tôi luôn lấy làm vui lòng khi nhận trách nhiệm về mình, nhưng lần này, tôi không làm!” – Jack bắt đầu tức giận.
Từ trước đến nay, Jack chẳng chút bận tâm đến việc bị mọi người xem là kẻ phá phách. Anh còn kiêu ngạo, thản nhiên thừa nhận việc mình đã làm khi chọc phá ai đó. Thậm chí anh còn xem việc chọc phá người khác là một thú vui đáng tự hào của mình. Bây giờ, khi bị vu oan là thủ phạm lấy trộm đồ của bạn nữ trong lớp, Jack cảm thấy bản thân bị xúc phạm, bị sỉ nhục một cách nặng nề. Anh cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt nghi ngờ, khinh thường của mọi người. Đó là một ánh mắt có thể giết chết lòng tự trọng của một chàng trai ở bất cứ tình huống nào.
“Nói dối! Các cậu cũng cho rằng đây là một việc đáng xấu hổ! Nếu như thế, dại gì cậu lại thừa nhận chứ?” – Một cô gái nào đó lên tiếng.
“Đúng đấy!”
“Nếu cậu không có làm, thì đêm qua cậu lén lút ở lều trại chúng tôi làm gì?”
“Tôi đi vào rừng, vô tình đi ngang qua lều trại của các cậu, như vậy cũng sai sao?” – Jack trừng mắt hung dữ nhìn cô gái vừa mới chất vấn mình.
“Trời đã khuya như thế, cậu còn đi lung tung làm gì chứ?” – Dường như cô bạn đó chẳng sợ vẻ hung dữ của Jack chút nào, mà vẫn tiếp tục chất vấn.
“Tôi đi đâu, tôi làm gì, là chuyện của tôi! Tôi cần phải báo cáo mấy người sao?”
“Cậu đừng có vô lý!!”
“Elsa! Cậu đừng nghe lời giải thích của Jack! Cậu ta chẳng đáng tin chút nào! Cậu hãy lục soát đồ cậu ta đi! Chính cậu ta trộm đấy!” – Một cô nàng nào đó nói với Elsa.
“Này! Đừng có quá đáng như thế!”
Đám con trai lúc này bắt đầu lên tiếng bênh vực Jack, nhưng cả bọn không duy trì được khí thế của mình bao lâu, bởi những lý lẽ của đám con gái khiến cho họ phải im miệng. Quan trọng hơn nữa là Jack cho rằng mình trong sạch, và anh chẳng chịu giải thích hành động của mình vào đêm qua, nên vì thế, đám con trai cũng đuối lý trước miệng lưỡi của tụi con gái.
Jack đứng yên một chỗ, lặng lẽ đón nhận ánh mắt giận dữ của mọi người trong lớp, chẳng buồn phân minh cho chính mình. Anh chợt nhận ra việc làm một kẻ rắc rối, hóa ra không đáng tự hào như anh vẫn nghĩ. Anh nhận ra mọi người đối với mình chẳng hề có chút niềm tin nào cả, hoặc có lẽ nó từng có – chút niềm tin ít ỏi ấy đã từng tồn tại. Nhưng bây giờ, những gì còn lại của cái niềm tin mà mọi người đặt vào anh, hệt như một con sông đã cạn đáy. Jack cảm thấy hơi sốc, anh chợt nhớ đến cơn giận của em gái anh. Trước khi khởi hành cắm trại cùng với lớp, anh đã chọc giận con bé. Con bé đã giận đến nỗi làm anh cảm thấy căng thẳng, và để rồi đêm qua anh phải lẻn vào khu rừng để tìm một viên đá biết phát sáng vào đêm tối làm quà đền bù cho nó. Anh đã nhiều lần thấy con bé reo lên thích thú mỗi khi thấy viên đá ấy trong sách. Nhưng trước tình huống bây giờ, anh chợt nghĩ có lẽ niềm tin của cô em gái đối với mình, cũng hệt như bạn bè trong lớp, chỉ có thể miêu tả bằng con số không tròn trĩnh mà thôi. Và cũng có thể, con bé sẽ không bao giờ yêu quý một người anh trai phá phách, suốt ngày chỉ biết gây rối.
“Mọi người, hãy bình tĩnh lại! Và hãy nghe tôi nói!”
Khi Jack đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng, thì bỗng dưng, anh nghe thấy giọng Elsa vang lên bên tai. Rồi tiếp sau đó, anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ mềm mại, đang len vào và nắm lấy bàn tay mình.
“Jack không phải là kẻ trộm!”
Chẳng biết từ bao giờ Elsa đã đến bên cạnh Jack. Đôi mắt cô lúc này ánh lên một sự cương quyết, nghiêm trang không gì sánh được.
“Tôi tin Jack không phải là kẻ trộm!”
Tất cả mọi người đều cùng lúc im bặt, không nói một lời nào. Rồi sau đó, có một người lên tiếng hỏi Elsa.
“Cậu đang nói gì vậy, trưởng lớp?”
“Tôi nói rằng, tôi tin Jack!”
Elsa nói một cách dứt khoát. Bàn tay đang nắm lấy Jack của cô càng chặt hơn mỗi khi cô cất tiếng.
“Tôi có thể làm chứng cho cậu ấy! Bởi vì đêm qua, tôi đã hẹn Jack gặp nhau ở khu rừng.” – Rồi Elsa bắt đầu giải thích.
“Một lần, Jack đã giúp đỡ tôi. Tôi rất muốn cám ơn cậu ấy, nhưng vì quá xấu hổ… cho nên…”
Bỗng dưng, lời của Elsa trở nên ngập ngừng, có lẽ cô nhận ra lời nói của mình có lỗ hổng.
“Trưởng lớp? Cậu không đùa chứ? Vì sao hai cậu phải gặp mặt nhau ở trong rừng vào ban đêm? Chỉ vì để cảm ơn?” – Eugene lên tiếng, trông anh chàng có vẻ phấn khích.
“Không phải đâu… là vì…” – Elsa chau mày.
“Elsa! Cậu đang bao che cho Jack sao?” – Merida thình lình lên tiếng, với vẻ ngạc nhiên.
“Không phải…”
“Vậy hai cậu vì sao phải gặp nhau trong rừng vào đêm qua?”
“Là vì… Là vì…”
“Là bởi vì chúng tôi đang yêu nhau!”
Thình lình, Jack lên tiếng, cắt đứt sự bối rối của Elsa. Anh nắm lấy eo của cô, kéo cô vào lòng mình, và đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng ấy. Hành động bất chợt này của anh đã khiến tất cả mọi người phải mở to mắt và thốt lên thành tiếng vì kinh ngạc. Ai cũng nhìn hai người với vẻ mặt không thể tin được. Họ dường như không thể ngờ đến một kẻ phá phách gây rối như Jack lại biết yêu đương, và còn với cô nàng đẹp nhất, được mệnh danh là nữ hoàng băng giá của lớp.
“Hai người!!!! Ôi trời ơi!!!!”
“Hai người hôn nhau!!!!”
“Thật sự hai người đang yêu nhau sao??”
“Tôi đang nằm mơ đúng không?”
…
Elsa cảm giác được khuôn mặt của mình đang bị thiêu đốt bởi sự xấu hổ. Cô cảm nhận những vị trí mà đôi bàn tay ấy đang ôm lấy mình bỗng nóng lên như bị lửa đốt, và đôi môi cũng rơi vào tình trạng hệt như thế. Khi ngửi được mùi của Jack, lần đầu tiên cô cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không thể nghĩ được gì cả. Cô len lén ngẩng đầu nhìn chàng trai đang ôm mình, và tự hỏi vì sao anh lại làm thế. Cô biết mình đang làm gì, cô có thể hiểu được vì sao mình muốn giúp Jack. Đã từ rất lâu rồi, lâu đến mức Elsa chẳng biết là bắt đầu từ bao giờ, khi mà chàng nghịch ngợm ấy xuất hiện trong lớp và tài phá phách ấy đã thu hút sự chú ý của cô. Đó là một năm hay hai năm, cô cũng chẳng rõ nữa. Cô đã từng vâng lời chủ nhiệm phải trông coi Jack, nhưng rồi chẳng biết từ bao giờ trái tim của cô đã đập mạnh mỗi khi nghe thấy giọng nói của anh. Tình cảm bé nhỏ chẳng biết từ bao giờ đã nảy nở và trở thành một ngọn lửa nồng nhiệt. Elsa biết Jack rất ghét cô, ánh mắt của anh mỗi khi nhìn cô đã nói lên tất cả. Nhưng cô vẫn không thể ngăn được tình cảm của mình, và trước sự căm ghét của anh, cô đành chỉ biết lặng lẽ giấu thật kín vào đâu đó trong tim.
“Jack…”
Elsa ngập ngừng, gò má cô ửng đỏ trước tiếng huýt sáo hò reo của mọi người. Cô không hiểu lý do vì sao Jack lại bảo rằng cô là người yêu của mình, chẳng phải anh ghét cô lắm sao? Vì sao anh lại giúp cô? Chẳng lẽ… anh nhận ra cô đã giúp mình thoát khỏi sự nghi ngờ của mọi người sao?
Nhưng rồi nhanh sau đó, Elsa đã có được câu trả lời của mình. Bởi cô nhìn thấy đôi mắt xanh của Jack đang ánh lên bóng hình của chính cô, nhìn thấy sự chán ghét hôm nào không còn nữa, mà thay vào đó là một vẻ dịu dàng, chân thành, đầy biết ơn.
“Cám ơn cậu, Elsa.”