Chương 18: a broken heart

Draco chẳng biết gì về món quà sinh nhật quý giá mà cậu ta sắp được sở hữu. Khi ở Hy Lạp được một ngày, chuyến thăm thú vui chơi đã không còn lấy được nhiều hứng thú của cậu ta. Sau khi kết thúc bữa ăn tối, đi dạo mát cùng cha mẹ mà đầu óc Draco cứ nghĩ mãi về cô bạn thân yêu mến. Cậu ta tự hỏi cô bé đang làm gì, liệu có nhớ đến mình hay không, hoặc là cậu ta băn khoăn nên mua cái gì để tặng cho cô bé. Rồi nhìn thấy sự âu yếm thân mật của cha mẹ, cậu ta cũng tự hỏi bao giờ mới đến lượt mình. Sau đó, cậu ta lại đâm ra phiền não, mặt mày tái nhợt rầu rĩ. Sang đến ngày thứ hai, chuyến thăm thú đến một ngôi làng phù thủy mới làm Draco đỡ buồn rầu hơn. Mẹ cậu ta còn nói rằng, cái dáng vẻ rầu rĩ ấy của cậu ta hệt như một ông cụ non. Rõ ràng, bà biết con trai đang buồn phiền về điều gì. Nó chỉ nhớ cô bạn thân yêu mến của nó mà thôi.

“Các con dạo này sao rồi?” – Bà hỏi, khi gia đình đang dùng bữa trưa tại một nhà hàng phù thủy xứ Athens.

“Vẫn… bình thường thôi mẹ.” – Draco trả lời, thở dài một hơi – “Cô ấy vẫn xem con là người bạn thân nhất.” – Cậu ta lầm bầm – “Đúng là ngốc chết đi được!”

“Đừng vội vã nào, con trai.” – Lucius mỉm cười – “Ta tin chắc, con sẽ thành công thôi! Bây giờ, con cần kiên nhẫn hơn bao giờ hết. Ta nghe nói, Giáng sinh năm nay nhà Roiser sẽ trở về. Đến khi đó, con bé sẽ không còn ở với chúng ta nữa.”

“Ta muốn cảnh báo con rằng.” – Ông nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc – “Đến khi đó, con còn phải cẩn thận với cha của Anne. Nhất là, mỗi khi con…” – Ông nhếch mép cười nham hiểm – “… ôm con bé ấy. Cái ôm của con bé dành cho con là cái ôm tình bạn, nhưng cách con đáp trả lại là tình yêu.” – Ông nhìn thấy mặt thằng con trai đỏ ửng khi bị vạch trần – “Con lộ liễu như thế sẽ không hay đâu.”

Draco lặng thinh, không nói lời nào. Vệt đỏ trên mặt cậu ta nhanh chóng biến mất, dường như cậu ta đã học cách kiểm soát nó ngày càng thành thạo hơn. Lúc này, cậu ta không cho rằng lời dặn dò của cha là đúng lắm.

“Lộ liễu ạ?” – Draco hỏi, mặt mũi nhăn nhó – “Con không nghĩ rằng mình đã phản ứng thái quá, đến mức ai ai cũng nhìn thấy! Con chỉ mới được nắm tay cô ấy, và… vuốt tóc cô ấy trước mặt người khác thôi! Tụi con còn chưa hôn nhau mà!”

Lucius cốc vào đầu thằng con trai một cú đau điếng, làm cậu ta la oai oái. Ông bực mình gắt.

“Cái thằng nhóc này! Như vậy mà còn không lộ liễu sao? Con còn làm gì con bé nữa? Còn không mau khai ra?”

“Con chả làm gì hết!” – Draco kêu lên.

“Đừng có chối!” – Ông trừng mắt cảnh cáo.

“Được rồi…” – Draco cúi đầu, vẻ mặt như cam chịu – “Con có lừa cô ấy một lần. Con đã hôn lên trán và lên tay cô ấy.”

“Còn gì nữa?”

“Và… một cái hôn ở má, vào đêm tiệc Giáng sinh ở nhà.”

“Ta không nghĩ nhiêu đó là đủ.”

“Còn… một nụ hôn lên tóc.” – Draco lại đỏ mặt – “Hết rồi, thưa cha.”

Lucius im lặng, không nói thêm gì nữa. Ông xoa cằm, trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó. Còn vợ ông, Narcissa, thì lại trợn mắt trước sự táo bạo thành thật của cậu con trai. Rồi bà bắt đầu hỏi thăm cặn kẽ chi tiết về thời điểm từng nụ hôn. Khi biết được tất cả là do con trai lừa người ta, bà bỗng không nói lên được lời nào. Hiển nhiên, thằng nhóc này đã mê đắm đuối con gái nhà người ta. Đến nỗi, nó gần như cố tìm cách để dùng hành động bày tỏ với cô bé, bởi vì nó đã không thể nào dùng ngôn từ để diễn đạt tình cảm của mình. Còn Lucius, thành thực mà nói, cõi lòng thoáng cảm thấy tự hào về cậu con trai. Ông thấy nó khá liều lĩnh và can đảm hơn ông ngày trước. Điều mà ông băn khoăn, chính là nếu như Annette từ chối tình cảm của Draco, vậy chuyện gì sẽ xảy ra. Bởi vì là một trong những người thân quen lâu năm với Galvin Roiser, ông không nghĩ cô con gái bé bỏng ấy sẽ dễ đối phó hơn người cha lợi hại của nó. Đặc biệt hơn nữa, cha của nó là một người lý trí đến nỗi, ngay cả trái tim suýt nữa bị tê liệt. Lucius rất lo sợ, con gái của ông bạn mình sẽ kế thừa sự vô cảm của cha nó. Bấy giờ, nghe chuyện từ cậu con trai, Lucius bỗng cảm thấy hoài nghi về Annette. Vì sao những dấu hiệu rõ ràng đến thế, mà con bé lại chẳng hề nhận ra rằng, thằng bạn thân có cảm tình với nó?

“Con biết rõ hết ý nghĩa các nụ hôn chưa, Draco?” – Chợt, ông hỏi.

“Dạ rồi, thưa cha.” – Draco mỉm cười xảo trá – “Anne từng hỏi con rất nhiều về ý nghĩa các nụ hôn, con giả vờ không biết.”

“Để xem nào…” – Ông trầm ngâm – “Ta cảm thấy con bé khá kỳ lạ. Ta có thể hiểu được lý do vì sao trước đây nó không có một người bạn nào.”

“Vì sao?” – Draco hỏi, cậu ta mở to mắt kinh ngạc – “Cha biết lý do vì sao ư?”

“Ta nghĩ rằng, điểm yếu duy nhất của Anne nói riêng, của nhà Roiser nói chung…” – Ông xoa cằm – “… có lẽ là họ có vấn đề ở việc nhìn nhận tình cảm.” – Rồi ông lắc đầu – “Có lẽ vậy. Thật khó hiểu! Ta cũng chỉ suy đoán thôi!” – Ông bỗng đưa ra gợi ý – “Hay là hôm nào đó, con thử hôn lên môi con bé xem?”

“Sao cơ? Hôn… hôn môi? – Draco kêu lớn, kinh ngạc.

“Không được!” – Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy – “Không thể! Nếu con làm vậy, mọi chuyện sẽ đi tong! Bởi Anne từng nói rằng, nụ hôn ở môi chỉ dành cho chân tình. Nếu con hôn cô ấy, thế chẳng khác nào để lộ mọi chuyện?”

“Thế à?” – Lucius ngạc nhiên – “Hóa ra con bé còn thông minh lắm nhỉ? Ta cứ tưởng, nó ngốc đến nỗi chẳng phân biệt nụ hôn ở môi khác và quan trọng đến mức nào so với những nụ hôn khác.”

“Anne chưa bao giờ ngốc cả!” – Draco nói lớn, bênh vực Annette – “Cô ấy chỉ là hơi ngốc chuyện tình cảm thôi! Cha đừng nói cô ấy ngốc! Con không vui đâu!”

“Cái thằng nhóc này!” – Lucius trừng mắt phẫn nộ trước sự bảo vệ của cậu con trai – “Đúng là hết nói nổi!”

Ngày hôm đó, Draco đã đi khắp nơi để tìm một món quà thích hợp tặng cô bạn thân. Cậu ta lựa mãi, lựa mãi, cuối cùng cũng tìm được một cây lược chải tóc rất đẹp. Tuy rằng, nó không mang lại nhiều công dụng gì cho việc chải tóc, nhưng chất liệu tạo ra nó rất quý hiếm. Nghe đâu nói rằng, nó có thể mang đến may mắn và hạnh phúc cho người sở hữu. Draco còn tìm được một cái hộp cực kỳ tinh xảo, để đóng gói chiếc lược ấy.

“Con có chắc rằng, chiếc lược là món quà thích hợp với con bé không?” – Narcissa hỏi con trai.

“Tóc của Anne rất đẹp.” – Draco trả lời – “Đẹp hơn cả tóc mây của tiên nữ! Con thích nhất là giúp cô ấy chải tóc. Nếu như có thể, con rất muốn dùng chiếc lược này chải tóc cho cô ấy.”

Buổi sáng ngày tiếp theo, khi cả nhà Malfoy đang dùng bữa sáng tại một hồ thiên nga, họ nhận được tin tức không hay từ con gia tinh Lucky ở nhà. Thế là sau đó, họ đành thay đổi lịch trình trở về nhà. Họ quyết định về ngay buổi sáng hôm đó, thay vì bữa trưa như dự kiến. Khỏi phải nói, Draco đã sốt sắng đến mức nào rồi. Cha mẹ cậu ta đã thuê hẳn một cái thảm thần, sử dụng nó để trở về một cách nhanh nhất. Gia đình ba người chỉ tốn tầm ba tiếng là về đến nước Anh, và tốn tầm nửa tiếng để dùng cỗ xe ngựa gia tộc trở về nhà. Vừa bước xuống cỗ xe, Draco bỏ chạy như bay vào nhà. Lúc đó, cậu ta còn ước sao chân mình có cánh, để có thể chạy nhanh hơn. Hoặc là bản thân biết sử dụng phép Độn Thổ, để đến bên cạnh Annette ngay lập tức. Phòng Annette không khóa, cửa phòng gần như mở sẵn để bất cứ ai có thể xông vào một cách dễ dàng. Điều đầu tiên Draco nhìn thấy khi bước vào căn phòng quen thuộc, chính là bóng hình cô gái nằm bất tỉnh trên giường. Hình ảnh ấy gần như làm cậu ta trở nên hoảng loạn. Cha mẹ theo sau cậu ta, họ cũng tỏ ra hoảng hốt khi nhìn thấy Annette.

“Chuyện gì xảy ra thế này?” – Narcissa kêu lên.

“Lucky? Lucky đâu rồi!” – Draco gào lớn – “Cô ấy bị làm sao thế này? Mày đang ở đâu vậy, Lucky?”

“Bình tĩnh đi, Draco!”

Cả ba người vây quanh giường của Annette. Draco ôm chặt lấy cô gái mình thích vào lòng, một cách khủng hoảng. Narcissa nhanh chóng dùng đũa phép để kiểm tra cho cô bé. Còn Lucius ra lệnh cho lũ gia tinh đi mời Lương Y Lilith ở bệnh viện thánh Mungo. Ông để vợ và con trai giúp Annette, còn mình thì đi tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.

“Con bé yếu quá! Nó đang gặp nguy hiểm!” – Narcissa nói, tay bà run rẩy khi cầm đũa phép.

“Sức mạnh của nó hỗn loạn quá…” – Bà hoảng hốt – “Chuyện gì xảy ra với con bé vậy?” – Rồi bà tìm thấy vết thương ở tay Annette – “Con bé còn bị thương! Vết cắt rất sâu! Mất rất nhiều máu!”

Draco bắt đầu nghẹn ngào, bật khóc. Cậu ta cứ ôm chầm Annette, và cố tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Narcissa ôm con trai, lau nước mắt cho con và dặn nó hãy bình tĩnh, đừng sợ hãi, Annette rồi sẽ không sao đâu. Lucius cũng đứng bên cạnh, an ủi con trai và hứa rằng sẽ giúp nó cứu Annette. Mọi chuyện cứ như thế, cho tới tầm mười lăm phút sau, Lương Y cuối cùng cũng đến. Bởi vì được cha mẹ khuyên mãi, nên Draco mới bình tĩnh hơn, buông Annette và để cho Lương Y khám cho cô bé. Cậu ta ngồi sát bên cạnh, theo dõi và nhìn chằm chằm cô bạn thân. Chưa bao giờ cậu ta nhìn thấy cô bé trong dáng vẻ sắp chết. Khuôn mặt Annette bấy giờ trắng bệch, cả người cũng lạnh dần hẳn đi, hơi thở yếu đến nỗi tưởng chừng như đang thoi thóp. Giây phút đó, Draco bỗng ước gì cô bé tỉnh lại, và an ủi mình bằng một nụ cười trên môi, sau đó cô bé sẽ khỏi hẳn và trở lại bình thường như trước. Cậu ta ghét cảm giác này. Nó thật khủng khiếp. Nó là một nỗi sợ tinh thần, ghê gớm và khủng khiếp hơn cả nỗi sợ thể xác. Đầu óc cậu ta bắt đầu trống rỗng, rồi lại cảm thấy khó thở vì cứ ngỡ rằng cả thế giới đang sụp đổ. Rồi cậu ta tự hỏi bản thân, nếu như Annette thật sự đột ngột chết đi, vậy thì cậu ta nên làm gì. Liệu còn ai trên đời này, có thể thay thế được cô bé hay không. Draco không biết nữa, cậu ta không muốn ai thay thế Annette cả. Đối với cậu ta, cô bé là duy nhất.

Trong khi để Lương Y cứu chữa cho Annette, vợ chồng nhà Malfoy đã biết được chuyện gì đang xảy ra từ các manh mối trong phòng, và từ lời kể của Lucky. Con gia tinh kể rằng, Annette gặp tai nạn trong lúc nghiên cứu Thuật Giả Kim. Nó phát hiện cô bé không thể tỉnh lại nên mới lập tức báo cho ông bà chủ. Con gia tinh đã báo lại đúng y như những gì Annette đã dặn, và hiện trường giả với mớ dụng cụ chế tạo, một bản vẽ với một thành phẩm nửa vời chưa hoàn chỉnh đã thành công chứng minh cho lời của con gia tinh. Thế là cả nhà Malfoy cho rằng, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Tuy nhiên, sâu trong lòng Lucius lại cảm giác rằng, mọi chuyện không đơn giản như thế. Nhưng nếu bảo ông đưa ra một cách giải thích khác cho chuyện này, ông không trả lời được. Bởi ông cũng không nắm chắc cảm giác của mình là đúng. Hoặc có lẽ, do ông quá đa nghi mà thôi. Còn Annette, cô bé vẫn chưa biết được mọi sắp xếp của mình đều rất ổn thỏa. Tuy nhiên, có lẽ cô bé không lường trước tình trạng của mình nguy hiểm đến thế. Lương Y Lilith lúc đó đã thông báo rằng, có lẽ Annette cần thêm vài ngày để tỉnh giấc. Còn muốn nói rõ cô bé bị gì, bà ấy không thể giải thích rõ ràng được – bởi triệu chứng khá giống như bị rút cạn sức mạnh, nhưng cũng khá giống như bị suy kiệt thông thường. May sao, dù không thể đưa ra lời giải thích về bệnh tình của Annette, nhưng bà ấy đã có cách cứu chữa cho cô bé. Điều quan trọng bấy giờ đối với bệnh nhân, là cần giấc ngủ yên ổn và uống độc dược đúng giờ. Bà còn nói rằng, để đảm bảo bệnh nhân hồi phục sức mạnh một cách ổn định, bà sẽ quay trở lại vào ngày mai để giúp đỡ.

“Con bé chỉ tạm thời qua cơn nguy hiểm. Nhưng điều quan trọng, tôi mong mọi người cho con bé uống lọ thuốc này. Nếu như không uống nó, tôi không nghĩ mình có thể cứu được cô bé.” – Trước khi ra về, bà dặn dò kĩ, và lấy một lọ độc dược hình vuông ra đưa cho mọi người.

Lucius tiễn bà Lilith ra đến tận xe ngựa. Vợ ông và con trai vẫn ở trong phòng, giúp bệnh nhân và sai bảo lũ gia tinh dọn dẹp nơi này. Lũ gia tinh chỉ tốn hai phút để dọn dẹp lại mọi thứ, chúng còn mang thêm vài cái khăn nóng theo lệnh bà chủ để lau mặt cho bệnh nhân. Còn cậu chủ của chúng, chẳng làm gì cả, cậu vẫn còn chưa thôi cơn sốc về những chuyện đã xảy ra. Có lẽ cho đến lúc này, cậu vẫn khó mà tin được cô bạn thân của mình suýt bị Thần Chết bắt đi.

“Được rồi! Ta nghĩ, chúng ta nên viết thư báo với nhà Roiser một tiếng về chuyện xảy ra hôm nay.”

Lucius đi rất nhanh, và trở lại cũng nhanh. Ông đứng ở cửa phòng nhìn vợ và con trai. Vợ ông đang chăm sóc Annette. Trên trán cô bé còn có một cái khăn nóng để lau mặt, bà dùng nó để lau mặt cho cô bé một cách cẩn thận, tỉ mỉ, rồi lại dùng cái khăn nóng khác để lau hai bàn tay của cô bé. Sau đó, bà mới giúp cô bé uống thuốc. Nhưng vì một lý do gì đó, Annette không chịu uống, mớ thuốc vừa kề đến môi đã chảy hết xuống cổ áo.

“Con bé không chịu uống thuốc sao?” – Ông hỏi.

 Draco biết Annette rất ghét độc dược, nhưng cha mẹ cậu ta thì không. Bấy giờ, dù đã hôn mê, nhưng ý thức của Annette vẫn rõ ràng để nhận ra cái mùi vị khủng khiếp của độc dược. Vì vậy, cô bé cứ ngậm chặt miệng, không chịu hé môi để thuốc có thể đi vào trong.

“Để Draco làm đi, Cissy ạ.” – Lucius nói, sau khi thấy mọi nỗ lực của vợ đều thất bại theo dòng thuốc chảy ra từ miệng Annette.

“Còn nhớ ta từng dặn con gì chứ, Draco?” – Ông chợt hỏi, nháy mắt bí hiểm với cậu con trai – “Để nó đút thuốc cho Annette được rồi, Cissy. Chúng ta còn việc cần phải làm bây giờ.” – Ông nghiêm túc nói.

Nhưng có vẻ như nỗi sợ hãi lo lắng đã lấn át hết cả tâm trí của Draco, cậu ta ngơ ngác trước cái nháy mắt của cha. Cậu ta đờ đẫn, lắc đầu liên tục khi thấy cả cha mẹ mình muốn rời khỏi đây.

“Không.” – Draco kêu lớn, vẻ sợ hãi – “Con sợ lắm! Con sợ mình không làm được đâu! Mẹ đã cố gắng nhưng cô ấy không chịu uống! Làm sao con có thể làm được?”

“Con không muốn vì sự bất cẩn của mình, mà cô ấy gặp nguy hiểm. Con không muốn!”

Lucius im lặng, nhìn con trai. Ngay cả vợ ông cũng không nói lời nào. Bà dừng ngay việc đang làm của mình, đặt lọ độc dược lên tủ đầu giường. Bà nhìn chồng với ánh mắt lặng lẽ ân cần, như thể bảo ông hãy rời đi trước, mình sẽ theo sau. Nhưng ông khẽ lắc đầu, và bước vào phòng, đến bên chỗ vợ. Càng đến gần, Lucius càng nhìn thấy một nỗi sợ nào đó đang ám lấy con trai ông. Trông nó hoảng hốt, luống cuống đến nỗi gần như không thể làm bất cứ điều gì. Chắc chắn nó đã rất hoảng sợ khi chứng kiến tình trạng nguy hiểm của cô bạn thân, rồi nó lại đâm ra nhát gan, sợ hãi, chỉ muốn trốn tránh. Nhưng ông không trách nó, ông không nỡ trách khi từ lâu biết rằng, nó không phải là một người dũng cảm. Lucius đặt tay lên vai con trai, ông để nó nhìn thẳng vào mắt mình.

“Con hãy nghe này!” – Ông chậm rãi nói – “Con có thể sợ, có thể bỏ trốn, nhưng con không được bỏ trốn khi người mình yêu thương đang gặp nguy hiểm. Con hiểu chứ?”

“Con…” – Draco lắp bắp.

“Con từng nói với ta là chọn con bé.” – Ông nghiêm túc – “Vậy con hãy nói ta nghe, con thật lòng với con bé chứ?”

“Con…” – Draco sợ hãi, mếu máo – “Con… thật lòng, thưa cha!”

“Vậy được rồi! Bây giờ, hãy giúp con bé uống độc dược!” – Ông ra lệnh – “Mẹ của con không thể, nhưng con có thể! Con bé cần sự giúp đỡ của con! Con bé vẫn chưa hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm, tình hình sẽ tồi tệ hơn nếu như con cứ sợ hãi như thế! Con không được phép sợ hãi, hãy đối mặt. Ta muốn con tìm cách giúp con bé uống thuốc và cứu lấy nó! Nếu như con không làm được…”

Nói đến đây, Draco nhìn thấy trong đôi mắt của cha một nỗi thất vọng u uất nào đó. Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt sợ hãi của chính mình, nhìn thấy nỗi bất lực của bản thân trong đôi mắt của ông. Draco mím môi, nhìn Annette đang nằm trên giường bệnh. Rồi cậu ta lại nhìn cha, hít một hơi sâu và gật đầu với ông.

“Con sẽ làm được!” – Cậu ta run rẩy nói – “Con sẽ tìm ra cách giúp cô ấy uống thuốc. Con sẽ tìm mọi cách, và chờ cô ấy tỉnh lại.”

“Tốt!”

Lucius mỉm cười, rồi ông nhìn vợ, đưa tay nắm tay bà. Narcissa ôm con trai, cổ vũ tinh thần cho nó. Bà thấy thằng bé còn chưa hết run sợ vì sự việc xảy ra quá đột ngột. Bà bỗng thấy thương xót cho nó, thương tiếc cho Annette. Bà cầm lấy lọ độc dược và đặt vào lòng bàn tay Draco, ân cần dặn.

“Con hãy bình tĩnh lại! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Anne sẽ không sao đâu.”

Khi cha mẹ rời khỏi phòng, Draco biết mình không thể nào trốn tránh được nữa. Cậu ta hít một hơi sâu, và cảm thấy ngạc nhiên vì nỗi sợ đang lớn dần bên trong tâm trí. Cậu ta tự hỏi nó xuất phát từ đâu, bắt đầu từ khi nào, đây là lần đầu tiên cậu ta biết đến một cảm giác hãi hùng như thế. Draco ngồi xuống giường của Annette, cố bắt chước cách mẹ mình đã đút cô bé uống thuốc – dù cho cậu ta biết cách này sẽ thất bại. Rồi cậu ta lại đặt lọ độc dược lên tủ đầu giường, nắm lấy tay Annette và hôn lên đó. Cậu ta lau nước mắt của mình, và cố suy nghĩ nên làm cách nào để giúp cô bé.

“Mình phải bình tĩnh lại! Chỉ có như vậy, mình mới tìm ra cách giúp cô ấy.” – Draco tự thầm nhủ.

“Mình phải mạnh mẽ lên! Không được phép yếu đuối.”

Rồi Draco đứng dậy, buông tay Annette và đi xung quanh căn phòng, để tìm xem có món đồ nào hữu ích hay không. Lúc đó, Draco chẳng biết bản thân đang làm gì nữa. Cậu ta từng nghĩ đến cách ép Annette uống bằng bạo lực, nhưng rồi cảm giác không nỡ và tội lỗi ùa đến, dập tắt mất ý tưởng đó. Cậu ta mở hết cái ngăn tủ đựng đồ, tủ quần áo, hoặc tủ sách mà chẳng tìm ra được món gì. Khi mò đến ngăn tủ bàn học, Draco chợt nhìn thấy một cái hộp rất đẹp. Có một điều gì đó xảy đến, không ngừng thôi thúc cậu ta mở nó ra. Draco ngoảnh đầu nhìn Annette, khuôn mặt cô bé lúc này tái nhợt, hơi thở dường như yếu ớt hơn cả khi nãy. Draco hít một hơi sâu, quyết tâm mở chiếc hộp đó ra. Rồi cậu ta ngạc nhiên khi thấy bên trong đó là một sợi dây chuyền với một mặt đá màu xanh lục. Cậu ta có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh khổng lồ bên trong mặt đá ấy. Bên cạnh sợi dây, là một tấm thiệp nhỏ với những hàng chữ nắn nót, đẹp đẽ: Chúc mừng sinh nhật, Draco! Hi vọng những điều tốt đẹp nhất trên thế giới sẽ đến với cậu. Sẽ mãi luôn như thế – Annette Roiser.

Draco cảm thấy mắt mình hơi ướt trước món quà sinh nhật trên tay. Cậu ta đóng hộp lại, đặt về vị trí cũ. Cậu ta đóng ngăn tủ, một lần nữa ngoảnh đầu về chỗ Annette. Bấy giờ, bỗng dưng trong tâm trí cậu ta nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, ký ức về lời dặn của cha đã thắp sáng một sự quyết tâm mãnh liệt để thực hiện nó. Draco nhanh chóng bước đến giường của Annette. Cậu ta cầm lấy lọ độc dược và mở nắp, uống hết cạn cả chai. Rồi cậu ta ngồi xuống bên cạnh Annette, đặt tay lên cằm cô bé và giữ chặt. Cậu ta cúi người, áp môi mình lên môi cô bé. Độc dược vẫn bị chảy ra từ khóe môi của Annette, cậu ta cố dùng lưỡi để tách đôi môi mềm mại ấy, bóp nhẹ cằm và đưa lưỡi qua răng, đi sâu vào trong. Độc dược không còn chảy ra ngoài nữa, nó bị hai đôi môi trùm kín và bắt đầu đi thẳng vào trong miệng của Annette. Mùi vị tởm lợm của độc dược như bùng nổ trong miệng hai đứa. Lúc đó, đầu óc Draco bỗng trống rỗng khi nhận ra mình đã thành công. Cậu ta không biết nên làm gì tiếp theo khi độc dược đã được Annette uống toàn bộ. Cậu ta bắt đầu tìm cách tách môi cô bé ra khỏi mình, nhưng sự mềm mại của đôi môi cô gái làm cậu ta lưu luyến. Draco hít một hơi sâu, từ từ ngồi dậy. Cậu ta dùng khăn tay để lau môi mình và môi Annette. Lúc này, trông Annette đã khá hơn rất nhiều, làn da không còn tái nhợt nữa. Nhưng cô bé vẫn không tỉnh, thậm chí chân mày còn đang cau lại như thể cực kỳ khó chịu. Draco bỗng cảm thấy áy náy, cậu ta xoa chân mày của cô bạn thân, rồi tìm cách làm dịu đi mùi độc dược trong miệng cô bé. Rồi cậu ta chợt nhớ đến bản thân còn chút kẹo của mẹ làm, thế là cậu ta đút nó cho Annette.

“Nếu cậu biết cách làm này của tôi…” – Draco lẩm bẩm, như nói chuyện với cô bạn thân – “…chắc cậu không giận đâu, đúng không?”

“Tôi cũng không muốn…” – Cậu ta mím môi – “… nhưng tôi không hối hận nếu như cậu giận đâu.”

“Nhưng mà… đây không phải nụ hôn đầu của chúng ta chứ? Nếu thật như vậy, tôi nghĩ nó không diễn ra đúng lúc lắm.” – Cậu ta lầm bầm, rồi lại sờ mặt mình. Song cậu ta lại thở ra một hơi nhẹ nhõm khi nhận thấy nó không đỏ rát như bản thân đã nghĩ.

“Draco?”

Draco giật thót cả người. Cậu ta suýt nhảy dựng cả lên khi thấy người trên giường mở mắt. Annette đã tỉnh lại, cô bé đang hé mắt nhìn cậu ta. Mồ hôi trên trán cô bé nhễ nhại, hai gò má đỏ bừng như thể bị sốt. Draco vội vã dùng khăn giúp cô bé lau mồ hôi, và bối rối tự hỏi cô bé có nghe thấy lời mình lẩm bẩm nãy giờ hay không.

“Cậu… tỉnh rồi!” – Cậu ta thoáng lúng túng – “Cậu cảm thấy như thế nào?”

Annette không trả lời, cô bé hơi tái mặt khi nhận ra cả người không thể động đậy. Hơn nữa, trong miệng còn là một mớ hỗn hợp giữa các hương vị, vừa là mùi độc dược, mùi kẹo và một mùi kỳ lạ nào đó.

“Có cái gì đó…” – Annette yếu ớt nói – “Trong miệng mình… toàn mùi nào đó rất lạ… Cậu có thể cho mình một ly nước không?”

Draco lập tức triệu hồi con gia tinh, ra lệnh cho nó mang nước đến, đồng thời dặn nó báo cho cha mẹ mình biết Annette đã tỉnh lại. Nhưng khi con gia tinh mang nước đến, Draco mới nhận ra trong miệng của mình cũng đầy mùi kinh tởm của độc dược. Khoảnh khắc vừa qua, vì quá suy tư về nụ hôn đầu nên cậu ta đã quên béng nó đi mất. Tuy nhiên, khi giúp cô bạn thân uống nước, cậu ta bỗng có một suy nghĩ điên cuồng. Đó là một lần nữa, dùng cách lúc nãy, để uống nước chung với Annette.

“Cậu sao thế, Draco?”

Draco dập tắt ý tưởng táo bạo đó bằng cái lắc đầu, tỉnh táo. Cậu ta im lặng một hồi lâu, chẳng nói lời nào mà chỉ lặng lẽ nhìn Annette. Cõi lòng cậu ta bỗng trĩu nặng khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Giả như cậu ta không tìm được cách nào để cứu Annette, thì chuyện tồi tệ nhất có thể sẽ đến, hoặc là không. Nhưng Draco chợt nhận ra rằng, so với việc mòn mỏi chờ mong Annette đáp lại tình cảm của mình, thì cậu ta lại muốn cô bé được an toàn, vui vẻ và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Như vậy thôi, có lẽ cũng đủ rồi.

“Cậu đã suýt chết đấy, Anne ạ. Cậu có biết điều này không?” – Draco trầm mặc.

Annette nhìn thấy một nỗi u uất nào đó đang ám lấy chàng trai trước mặt mình. Bao giờ cậu ta cũng rực rỡ, kiêu hãnh với niềm tự hào và sự tự tin bất diệt, nhưng giờ đây, tất cả đã biến đâu mất. Chỉ còn lại một cậu bé gầy gò, mười hai tuổi với khuôn mặt trắng nhợt, lạnh lẽo bị nỗi sợ hãi bao trùm.

“Vậy… sao?”

Annette ngoảnh mặt đi, né tránh ánh mắt của Draco. Cô bé bỗng cảm thấy nghẹt thở khi đối mặt với cậu ta. Một cảm giác áy náy nào đó bỗng trỗi dậy, khiến cô bé cảm thấy khó chịu khủng khiếp. Cô bé biết mình sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng. Annette biết, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, bởi cô bé tự tin rằng vận mệnh là do bản thân làm chủ. Cô bé có thể tự giành giật sinh mạng của chính mình trước tay Thần Chết. Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng khi bắt đầu hoàn thành bước cuối cùng tạo nên sợi dây chuyền ấy. Bấy giờ, Annette bỗng nhận ra bản thân đã quên mất người bạn yêu quý nhà Malfoy. Sự mạo hiểm, liều lĩnh đó có đôi khi là điều tốt, nhưng nó lại cực kỳ tàn nhẫn đối với những người quan tâm yêu thương mình.

“Mình xin lỗi! Lần sau… mình sẽ cẩn thận hơn.” – Sau một thoáng im lặng, Annette lên tiếng.

Draco cầm lấy tay của Annette, một lần nữa đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng. Cậu ta không nói lời nào, mà chỉ lặng lẽ nhìn cô bé. Khuôn mặt nhợt nhạt tai tái ấy làm cô bé cảm thấy thương tiếc, thế là cô bé đưa tay, vuốt ve gò má cậu ta. Song, cô bé chợt ngẩn ngơ, như thể không rõ mình đang làm gì. Ngay cả Draco cũng sửng sốt. Cậu ta cũng ngẩn người nhìn Annette, nhưng lúc này, nỗi buồn trong đôi mắt cậu ta bỗng tan biến, thay vào đó là một sự hân hoan, mừng rỡ và vui vẻ.

“Draco? Anne?”

Tiếng gọi bất ngờ ấy làm hai đứa giật mình, nhìn ngay về phía cửa. Cha mẹ Draco đã đến, trông cả hai rất vui khi thấy Annette đã tỉnh lại. Narcissa vội vàng bước đến, cẩn thận kiểm tra cho Annette và dịu dàng hỏi thăm sức khỏe cô bé. Còn Draco, cậu ta nhường chỗ cho mẹ mình, bước về phía cửa phòng, như chuẩn bị rời đi. Nhưng bỗng dưng, cánh tay cậu ta có người kéo lại, và khi ngoảnh đầu, Draco nhìn thấy nụ cười tự hào trên môi của cha.

“Con đã làm được rồi, con trai.” – Ông kéo thằng con ra khỏi phòng, vỗ tay nó khen ngợi.

“Con có thể cho ta biết, con dùng cách gì không?” – Ông hỏi.

“Con…” – Draco thoáng đỏ mặt – “Con… hôn cô ấy.”

“Ồ!” – Lucius mỉm cười – “Ta có thể hiểu… Vậy con cảm thấy thế nào?”

“Về chuyện gì ạ?”

“Con có còn sợ hãi không?” – Ông nheo mắt.

“Không, thưa cha.” – Draco lắc đầu – “Con sẽ không! Sẽ không bao giờ sợ hãi khi người mình yêu thương gặp nguy hiểm.” – Đôi mắt cậu ta sáng rực một sự kiên định, quyết tâm.

Nụ cười của Lucius gần như nở rộng trên môi. Ông xoa cằm, gật gù một cách hài lòng khi thằng con đã học được một bài học mới. Thằng bé còn rất nhiều bài học trong cuộc đời đang chờ nó. Để có được trải nghiệm và học tốt những bài học đó, tùy thuộc vào nhận thức và thời gian. Nhưng không hiểu sao, ông có một linh cảm tốt đẹp rằng, chính cô gái đang nằm trong giường bệnh sẽ là người giúp con trai sau này, là người giúp nó có một cuộc sống tươi đẹp hơn cả bây giờ.

Sau khi tỉnh dậy được không lâu, Annette lại kiệt sức ngủ thiếp đi. Từ ngày hôm đó, Lương Y Lilith bao giờ cũng ghé thái ấp chừng nửa tiếng để đảm bảo rằng bé sẽ hoàn toàn khỏi hẳn. Annette bắt đầu ngủ rất nhiều. Dường như cô bé đuối sức đến mức, chỉ có thể dùng giấc ngủ để phục hồi. Để giúp Annette có thể hoàn toàn tập trung vào giấc ngủ, bà Lilith đã cho cô bé uống một viên năng lượng. Nó sẽ cung cấp thêm năng lượng và bổ trợ cho việc phục hồi của Annette. Thế là tầm hai ngày, các thành viên gia đình Malfoy cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bé tỉnh lại, và hoàn toàn khỏe mạnh. Đặc biệt là Draco. Cậu ta vui đến mức, cứ quanh quẩn bên cạnh cô bạn thân mãi, kể đủ thứ chuyện cho cô bé nghe. Ngoài ra, còn một lý do làm cậu ta vui sướng đến thế, đó chính là Annette kịp hồi phục trước ngày sinh nhật của cậu ta. Bây giờ, cô bé có thể cùng cậu ta đón sinh nhật tuổi mười hai năm nay.

“Pansy cứ đòi đến thăm cậu đấy, Anne ạ!” – Draco nói, khi cậu ta ghé thăm phòng Annette vào đêm trước ngày sinh nhật.

“Cô nàng nằng nặc đòi đến đây mãi! Tôi đành phải bảo là, đợi đến ngày mai, cậu sẽ khỏe lại và tham gia buổi sinh nhật của tôi, thì cô nàng mới chịu thôi. Cô nàng còn bảo rằng, sẽ đến sớm để thăm cậu.” – Cậu ta kể.

Lúc đó, Annette vừa tỉnh lại vào buổi sáng. Cô bé đã dành cả ngày nghỉ ngơi trong phòng, để dưỡng sức và đảm bảo đủ khỏe mạnh tham gia buổi tiệc sinh nhật của Draco ngày mai. Bây giờ, khi đồng hồ đã báo chín giờ tối, Annette bỗng muốn ra ngoài vườn để hít thở. Khi cô bé đang chải tóc, thì Draco chợt đến. Cậu ta đến thăm với một ý tưởng rất ngạc nhiên. Cậu ta hỏi Annette có muốn đi dạo tối cùng mình không. Annette đã mỉm cười vì sự trùng hợp đến thần kỳ ấy, cô bé gật đầu đồng ý. Và thế là, giờ đây, cả hai đứa – sắp sửa rời khỏi phòng Annette để xuống khu vườn rộng lớn của thái ấp.

“Tôi có thể giúp cậu chải tóc.” – Draco nói, cậu ta nhìn chằm chằm cô bé ngồi bên bàn trang điểm.

“Không cần đâu.” – Annette nói – “Bởi vì mình xong rồi.”

Annette đặt cái lược lên bàn, vuốt nhẹ và dùng một cái trâm vàng, búi tóc lên cao. Đó là một động tác thông thường của phái nữ, nhưng họ không biết nó hấp dẫn và quyến rũ đến nhường nào trong mắt phái nam. Họ nhìn thấy nét nữ tính, điệu đàng trên mái tóc đẹp, nhìn thấy phần gáy nõn nà xinh xắn để lộ trước mặt với khuôn cổ thon, kiêu hãnh. Annette chẳng biết những điều này, cô bé không nhận ra ánh nhìn đăm đăm dõi theo của thằng bạn thân. Cô bé đứng dậy với mái tóc đã được búi gọn, bước đến tủ quần áo, lấy một chiếc áo choàng và khoác vào.

“Cậu sao thế?” – Annette hỏi, khi ngoảnh đầu nhìn Draco.

Trông Draco khá bình tĩnh, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Cậu ta bước đến, đứng trước mặt Annette, đưa tay vuốt lọn tóc trước trán cô bé và vén nó ra sau vành tai. Hành động ấy dịu dàng và tự nhiên đến nỗi, khiến cho Annette thoáng ngẩn ngơ. Cô bé nhìn thấy đôi mắt của người con trai ánh lên bóng hình của chính mình, như thể cô bé là duy nhất trong thế giới ấy. Tiếp sau đó, Annette cảm nhận bàn tay ấm áp của cậu ta nắm lấy tay mình, kèm theo lời càu nhàu.

“Còn không mau đi, đồ ngốc.”

Khu vườn ở thái ấp Malfoy rất lớn và rộng, nó phân chia ra ba khu vực chính. Khu trồng hoa, khu trồng những cỏ cây quý hiếm và một khu vực chỉ dành cho những cây cổ thụ to lớn. Khu vực cây cối ấy rất đẹp và tươi mát vào ban ngày, nhưng lại có hơi đáng sợ vào ban đêm. Nơi trồng cây cỏ và hoa thì không như thế. Khi mặt trời đi ngủ, đom đóm bắt đầu hoạt động và bay lượn khắp nơi. Bên cạnh đó, còn có những cô tiên đêm đã thức giấc, và chuẩn bị nhảy múa ăn mừng dưới ánh trăng. Nhà Malfoy không có thói quen đi dạo ở khu vườn vào buổi tối, dù vậy, họ vẫn để ánh sáng thần tiên ở tất cả mọi khu vực trong vườn. Khi Annette và Draco đến khu trồng hoa, đêm sương đang đến, rất nhiều đom đóm thắp sáng từng khóm hoa trên đường. Những con đom đóm ấy rực sáng, tạo nên sắc màu tuyệt đẹp khi kết hợp với ánh sáng thần tiên. Annette nhìn thấy vài khóm hoa bên hai lối đi đều rực rỡ và đẹp hơn cả vào ban ngày. Hai đứa băng qua rất nhiều con đường với đầy hoa tươi thơm ngát, xuống một bậc thang dài, rồi dừng chân ở một đài phun nước nhỏ. Có rất nhiều cô tiên ở đây. Cánh của chúng lấp lánh tia sáng, chúng còn bay đến bên cạnh Annette, đậu trên vai cô bé.

“Cậu có chuyện muốn nói với mình sao, Draco?” – Cô bé hỏi, khi cả hai bước vào một vọng lâu gần đó. Cách đài phun nước không xa là một vọng lâu nhỏ được thiết kế bằng giàn dây leo toàn là hoa. Có một cái bàn tròn và hai dãy ghế được đặt ở đây. Hai hàng ghế dài bằng đá ôm trọn từng góc bàn. Ánh sáng thần tiên chiếu rọi, làm chiếc bàn pha lê thêm lấp lánh và tinh xảo. Annette cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ khi cùng thằng bạn thân ngồi xuống nơi này, dưới sự quan sát của trăng. Cô bé còn có thể nhìn thấy mặt trăng đang ló dạng trên tầng mây đêm. Draco từng kể, đây là vị trí mà cha mẹ cậu ta rất yêu thích. Họ thường dành thời gian cùng nhau ở chỗ này để chuyện trò, tâm sự.

Draco trả lời câu hỏi của Annette bằng hành động. Cậu ta lấy trong túi áo khoác ra một cái hộp nhỏ, được gói ghém một cách tinh xảo, đẹp đẽ. Cậu ta để nó lên bàn, đẩy về phía Annette đang ngồi đối diện. Rồi cậu ta lại ngả người ra sau ghế, quan sát Annette.

“Đây là món quà tôi mua ở Hy Lạp.” – Draco nói – “Tặng cho cậu. Nhưng cậu không được phép chê nó!” – Cậu ta hất cằm kiêu ngạo.

Annette đón lấy cái hộp. Cô bé nhẹ nhàng nói lời cảm ơn và mở nó ra.

“Một cái lược.” – Annette ngạc nhiên, cô bé cầm nó lên quan sát – “Rất đẹp, mình rất thích!” – Cô bé mỉm cười, nhưng bỗng chau mày như nghĩ đến việc gì đó.

“Sao thế? Cậu không hài lòng chỗ nào à?” – Draco hỏi.

“Không…” – Annette ngắm nhìn cây lược – “Mình chỉ chợt nhớ đến một chuyện.”

“Chuyện gì cơ?”

“Mình từng thấy cha tặng mẹ một cây lược làm quà lễ tình nhân.” – Cô bé nói – “Khi ấy, ông còn nói rằng, tóc của mẹ rất đẹp. Mình còn nhìn thấy cha đích thân sử dụng cây lược đó để chải tóc cho bà.”

“Vậy… à?”

Tim Draco đập như sấm trước lời kể của Annette. Cậu ta giật thót cả mình, hồi hộp nhìn chằm chằm cô bé như thể muốn đề phòng xem cô bé có biểu hiện kỳ lạ nào không. Rồi cậu ta bắt đầu cảm thấy mâu thuẫn, vừa lo sợ cô bé nhận ra được ý đồ của mình, vừa lại hi vọng cô bé nhận ra nó. Chỉ một thoáng, trong đầu cậu ta tưởng tượng ra hàng trăm viễn cảnh nếu như Annette nhận ra tình cảm của mình ngay bây giờ. Cô bé sẽ ngạc nhiên, vui vẻ, chấp nhận, hoặc là ngỡ ngàng, sửng sốt, và bối rối không biết nên đưa ra câu trả lời. Hoặc là Annette sẽ từ chối thẳng, với vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng. Chẳng hiểu sao, Draco rất sợ một Annette như thế. Một Annette lạnh lùng, điềm tĩnh nhưng lại sáng suốt đến vô cảm, thậm chí là vô tri, không cảm xúc. Rồi chợt Draco nhớ đến vẻ mặt hoài nghi của mẹ, khi cậu ta chọn cây lược này làm quà tặng Annette. Ắt hẳn khi ấy bà đã biết. Bà đã hoài nghi rằng mọi chuyện sẽ vỡ lở, và Annette sẽ nhận ra. Nhưng có thể bà không chắc chắn lắm. Thế là bà im lặng, không phản đối sự lựa chọn của cậu con trai. Hẳn là bà cũng tin, một người mờ mịt trong chuyện tình cảm như cô bé, có lẽ sẽ không nhận ra điều gì. Tuy nhiên, mọi chuyện có vẻ không diễn ra như bà hoặc con trai đã nghĩ. Annette có thể là một người chậm hiểu trong tình cảm, nhưng cô bé có không ngu ngốc. Lời kể của cô bé bấy giờ, đã làm Draco bối rối và lo âu. Cậu ta cũng như mẹ, không chắc lắm về việc này. Cậu ta không nghĩ Annette sẽ nhận ra cảm tình của mình, chỉ với một cây lược.

“Vậy à?” – Draco cố tỏ ra thản nhiên, trong đêm tối, mặt mũi cậu ta có hơi méo xệch – “Thật trùng hợp.”

“Đúng là trùng hợp thật đấy!” – Annette mỉm cười – “Lúc đó, mẹ còn nói với mình rằng, lược chải tóc là một món quà kết nối giữa hai tâm trí con người. Kết nối tình yêu của nhau… Tuy mình không hiểu lắm điều bà nói, nhưng mình có thể cảm nhận được tình yêu của họ dành cho nhau.”

“Vì vậy, mình khá bất ngờ khi cậu tặng chiếc lược này cho mình.” – Cô bé nói tiếp – “Bởi nó cũng là biểu tượng đặc biệt của tình yêu. Nếu không phải chúng ta là bạn thân, có lẽ mình đã ngỡ cậu có tình cảm với mình đấy, Draco ạ.”

Draco cứ tưởng trái tim trong lồng ngực đã nhảy ra ngoài vì câu nói của Annette. Cậu ta thoáng sửng sốt, rồi đầu óc bắt đầu trống rỗng vì không biết nên trả lời cô bé như thế nào. Cậu ta tự hỏi, liệu đây có phải là cơ hội tốt để nói rõ lòng mình với Annette hay không. Nếu như đây là thời điểm thích hợp, vậy mình chỉ cần nói ra thôi sao, Draco nghĩ. Nhưng nếu không phải thì sao? Nếu như thất bại thì sao? Rồi cậu ta chợt nhận ra, bản thân không đủ dũng cảm để nghĩ đến kết quả đó.

“Vì sao… cậu nghĩ thế?” – Draco cố giữ bình tĩnh và hỏi – “Vì sao cậu không nghĩ rằng, tôi có cảm tình với cậu?”

“Bởi vì…” – Annette chống cằm, suy tư – “Chúng ta là bạn thân, không phải sao? Mà một tình bạn chân chính, sẽ không có chỗ cho tình yêu.”

“Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Cha mình dạy.” – Annette trả lời – “Ông ấy đã dạy mình rằng, mình cần phải học cách phân biệt rõ mình mong muốn điều gì. Một tình bạn chân chính, hoặc là một tình yêu chân thành. Hoặc là không gì cả. Ở tình bạn, sẽ không có tình yêu. Và ở tình yêu, sẽ không có chỗ cho tình bạn.”

“Nhưng…”

Draco có hơi hoảng hốt, như không ngờ đến câu trả lời thản nhiên của Annette. Tưởng chừng như một suy tưởng đẹp đẽ nào đó trong tâm trí cậu ta bị vỡ nát, bởi lời khẳng định lạnh lùng của cô bé. Một tình bạn chân thực, sẽ không có chỗ cho tình yêu. Ngay từ khi bắt đầu, cậu ta đã đánh mất cảm xúc trong sáng trong tình bạn của mình và Annette. Hoặc, nó còn đó, nhưng đã bị biến đổi bởi sự rung động của trái tim, theo dòng chảy của thời gian; rồi nó lớn dần, lớn dần, bùng lên thành ngọn lửa tình mãnh liệt. Nhưng Annette không cảm thấy như thế. Hoặc cô bé cũng có cảm xúc khác lạ nào đó đối với người bạn thân. Tuy nhiên, sự giáo dục của cha đã làm cô bé vững tin hơn vào tình bạn. Rồi cô bé lại đẩy những rung động khác thường đó về hai chữ gọi là “tình bạn”, và ngây thơ cho rằng, đối phương cũng có cùng suy nghĩ với mình. Giờ đây, thái độ thản nhiên của Annette không chỉ làm Draco rối rắm, mà còn cảm thấy sợ hãi. Cậu ta không thể giữ bình tĩnh được nữa, tâm trí bắt đầu quay cuồng khi nhận ra, Annette sẽ không bao giờ đặt mình ở mức trên tình bạn. Cậu ta cứ ngỡ, thời gian sẽ giúp mình cảm hóa được cô bé. Hóa ra, không phải như thế.

“Nhưng cậu nói, tôi rất đặc biệt và quan trọng với cậu.” – Như thể cực kỳ xúc động, Draco chồm người về phía Annette, khuôn mặt tái nhợt, khổ sở.

“Đúng vậy, thì sao?”

“Cậu không có cảm giác gì khi ở bên tôi à?” – Draco hỏi, thái độ quyết liệt như là chất vấn.

“Cậu sao thế? Cậu đang xúc động đấy!” – Annette nắm tay cậu ta, vẻ ngạc nhiên.

“Tôi muốn cậu trả lời câu hỏi của tôi.” – Draco gạt tay Annette, trừng mắt nhìn cô bé. – “Cậu không hề có bất cứ cảm giác gì khi ở bên tôi sao?”

Annette im lặng. Draco nhìn thấy cô bé né tránh ánh mắt của mình. Cô bé hơi cúi đầu, vân vê đường nét trên cây lược. Ánh sáng thần tiên chợt tắt, trăng cũng bị mây che mất. Bóng tối bắt đầu ùa đến, hệt như một điềm xui rủi nào đó và nó làm Draco không thấy rõ nét mặt của Annette. Cô bé cứ lặng thinh như thế, không nói lời nào. Có lẽ cô bé đang bối rối, băn khoăn trước thái độ dữ dội của thằng bạn. Hoặc cô bé không nghĩ gì cả, vì đã nhận ra điều gì đó khác thường. Rồi cô bé chọn cách im lặng, để bảo vệ chính mình, cũng như cho bản thân thêm thời gian để đối mặt với câu hỏi bất ngờ ấy. Tuy nhiên, Draco không nghĩ như thế. Giây phút đó, tính kiên nhẫn của cậu ta đã bị nỗi âu lo và sợ hãi ăn mòn. Rồi cậu ta lại cho rằng, chính sự im lặng này là câu trả lời của Annette. Sự nóng nảy, bồng bột của tuổi dậy thì làm cảm xúc cậu ta bấy giờ ngày càng dữ dội hơn bao giờ hết. Draco cảm thấy chính mình như muốn phát điên. Một cảm giác hụt hẫng tăm tối khủng khiếp ùn đến, như lấp đầy hết mọi niềm vui trong tâm hồn. Mặt cậu ta bắt đầu tái, vẻ đau đớn khổ sở vì trái tim tan nát. Cậu ta đứng bật dậy, không nói lời nào bỏ đi thẳng, để lại Annette một mình ngồi ở đó. Đầu óc Draco hết rối loạn, rồi lại trống rỗng. Từ những bước đi xiêu vẹo đầy đau khổ, cậu ta lại bắt đầu chạy. Chạy như bay với hai hàng nước mắt trên mặt. Cậu ta vào nhà, tìm đến chỗ cha mẹ ở phòng đọc sách, kể lại đầu đuôi mọi chuyện với họ với giọng nghẹn ngào. Rồi cậu ta giận dữ tuyên bố rằng, sẽ không còn cảm tình gì với Annette nữa.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đau đớn vật vã của con trai, Lucius và Narcissa đã sửng sốt vô cùng. Cả hai lập tức dừng ngay mọi chuyện đang làm, đến bên cạnh con và vỗ về, an ủi. Họ nhìn thấy những giọt nước mắt oán hờn đau khổ của nó, đôi mắt xám hoe đỏ còn đượm lên nỗi đau của một trái tim tan vỡ. Họ mất hơn mười phút, mới có thể xoa dịu cõi lòng đau đớn của cậu con trai yêu quý. Rồi họ yêu cầu thằng bé kể lại mọi chuyện. Bởi họ không cho rằng, Annette sẽ từ chối thằng bé.

“Giữa tình bạn chân chính, sẽ không có tình yêu?” – Lucius cau mày, khuôn mặt ông nhợt nhạt không thua gì đứa con trai – “Làm sao con bé lại có suy nghĩ này?”

Lucius vừa dứt lời, ngay lập tức, một khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông hiện lên trong tâm trí ông, thay cho câu trả lời. Rồi Lucius tái mặt, giận dữ. Ông gầm gừ, mắng chửi.

“CHẾT TIỆT!” – Ông nói lớn, giọng phẫn nộ – “CÁI TÊN GALVIN KHỐN KIẾP!!! Sao hắn ta dám! Chắc chắn tên đó biết trước chuyện này sẽ xảy ra! Hắn nhìn thấu được suy nghĩ của chúng ta từ lâu rồi!!!” – Lucius nói với vợ.

“Ý anh là sao, Luke?” – Narcissa hỏi, vẻ hoài nghi – “Ý anh có phải là… Galvin, anh ta cố ý dạy Annette như thế, là để phòng ngừa con trai chúng ta?”

“Tại sao anh ta lại tàn nhẫn như thế? Thằng bé có làm gì nên tội chứ?” – Bà tái mặt, phẫn nộ.

“Lẽ ra tôi nên biết trước mới phải!” – Lucius lắc đầu, ông xoa trán khi thấy vẻ ngơ ngác của thằng con trai – “Lẽ ra nhiều năm trước tôi nên nghi ngờ, vì sao anh ta lại sẵn sàng đồng ý để Annette đến ở với chúng ta… Tôi còn tưởng anh ta rất tin tôi… Và đúng thật là anh ta cũng tin chúng ta đấy!” – Ông cười khẩy – “Và cũng rất tin tưởng bản thân, tin vào cô con gái quý hóa của anh ta. Với suy nghĩ kiên định như thế, con bé sẽ mãi mãi xem thằng bé là bạn. Sẽ không bao giờ có chút tình cảm nào với thằng bé!”

Lucius thở dài, đưa tay xoa đầu cậu con trai. Ông bỗng cảm thấy áy náy khi thấy nét vụn vỡ trên khuôn mặt trẻ con của nó. Ôi, tội nghiệp thằng bé! Ông thầm nghĩ, nó mới mười hai, mới biết đến tình yêu lần đầu. Nó còn non dại và trong sáng quá! Ông tự trách mình vì đã không nhìn ra vấn đề sớm hơn. Có thể Galvin sẵn sàng tin tưởng ông, và thật lòng xem ông là bạn. Nhưng ông ta chưa bao giờ cho thấy rằng, bản thân sẽ tin một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch hệt như tin người cha già xảo quyệt của nó.

“Em không tin đâu.” – Narcissa nói, bà nắm tay chồng, vẻ cứng cỏi tức giận.

“Em không tin, cái gì anh ta cũng có thể dự đoán trước được! Anh ta không thể nào làm như thế với lũ trẻ được! Như vậy quá độc đoán!” – Bà nói.

“Con trai yêu quý của mẹ.” – Rồi bà ngoảnh sang Draco – “Con đừng lo! Chúng ta sẽ dùng mọi cách để giúp con, có được cái con muốn! Chúng ta sẽ mãi ủng hộ con.”

Bà sờ khuôn mặt tái nhợt của thằng con trai, dịu dàng lau đi nước mắt trên gò má của nó. Rồi bà bảo nó hãy kể lại mọi chuyện một lần nữa. Dường như bà có ý tưởng nào đó. Bà không chấp nhận bất cứ ai dám làm tổn thương đứa con trai yêu quý của bà. Nếu như người đàn ông tên Galvin Roiser đó đã lường trước tất cả, vậy ông ta có thể tính toán đến việc con trai bà sẽ thành công hay không? Đây là sẽ một sự trả đũa dịu dàng của nhà Malfoy, dành cho sự độc đoán ác ý đó của nhà Roiser. Thế là, chỉ trong vài giây, Narcissa đã tuyên bố rằng, sẽ giúp con trai chiếm bằng được trái tim của người con gái nó thích. Bà kiên quyết với ý định đó đến nỗi, chồng bà cũng phải đồng ý cả hai tay. Cuối cùng, cả hai người nghe lại câu chuyện từ Draco, và tìm ra manh mối để cứu vãn mọi chuyện. Sự tích cực từ cha mẹ đã làm tâm trạng Draco cảm thấy khá hơn. Cậu ta ngoan ngoãn, kể một cách rõ ràng, rành mạch và hi vọng rằng, cha mẹ sẽ giúp đỡ mình.

“Tôi nghĩ, chúng ta cần phải dứt khoát và trực tiếp hơn.” – Lucius đề xuất ý kiến, sau khi nghe rõ ràng câu chuyện.

“Vậy…” – Như nghĩ đến một điều nào đó, khuôn mặt nhợt nhạt của Draco bỗng ửng đỏ – “Vậy… con có cần hôn cô ấy không?”

“Thằng nhóc này.” – Narcissa gõ nhẹ vào trán con – “Trông con khá phấn khích nhỉ? Ta không cho phép đâu! Chúng ta cần phải mềm mỏng, nhẹ nhàng hơn nữa.” – Bà suy tư – “Có phải con bé vẫn chưa trả lời câu hỏi của con không?”

“Câu hỏi nào ạ?”

“Cảm giác của con bé khi ở bên cạnh con đó! Con bé đã im lặng, đúng không?”

“Đúng vậy…” – Draco ỉu xìu, cúi đầu buồn bã – “Con cảm thấy khó chịu lắm, thưa mẹ! Chỗ này của con…” – Cậu ta chỉ vào vị trí trái tim trên ngực – “… Nó âm ỉ và khó chịu lắm!”

“Đừng lo, con trai.” – Lucius nói với giọng mỉa mai, khinh thường – “Đó là cái giá của sự thiếu kiên nhẫn đấy! Nó sẽ nhanh chóng qua thôi! Nếu con đừng nóng nảy, mà nghe lời ta dặn thì mọi chuyện sẽ không như thế! Trái tim của Roiser không dễ trao như vậy đâu!”

“Được rồi, Luke! Thằng bé nó đã buồn lắm rồi!” – Narcissa mắng chồng.

“Nhưng tại sao con bé lại yên lặng vậy nhỉ?” – Lucius hỏi, ông xoa cằm – “Phụ nữ thật khó hiểu đấy! Ta nghĩ, mấy chuyện này nên để mẹ con tính toán. Chỉ phụ nữ mới hiểu lẫn nhau thôi.” – Ông nhún vai, rồi ngả người ra ghế bành.

Tâm trạng của Draco lại xuống dốc trước lời trách mắng của cha. Cậu ta ngồi trên ghế, thẫn thờ để cảm giác thất vọng đau đớn gặm nhấm mình. Khuôn mặt của Annette lại hiện ra trong tâm trí cậu ta. Cậu ta hết nghĩ đến những lời cô bé đã nói, rồi lại nghĩ đến người cha lạnh lùng của cô bé. Vì sao ông ấy lại làm như thế? Draco tự hỏi. Mình đã làm gì sai khiến ông căm ghét đến thế sao? Còn Annette nữa, liệu cô ấy có nghe lời ông, và căm ghét mình không? Càng nghĩ, càng cảm thấy buồn bã, Draco hoang mang nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ với ánh mắt cầu cứu, tủi thân.

“Con… nên làm gì đây?” – Giọng cậu ta run rẩy, không giấu được sự xúc động và lo lắng.

“Con nên quay trở lại vườn hoa.” – Narcissa nói với con trai, nắm tay nó – “Ngay lập tức! Bởi ta biết lý do vì sao con bé im lặng.”

“Có lẽ con bé đang sợ hãi” – Bà nghiêm túc giải thích – “Con đã làm con bé hoảng hốt. Nó đã đâm ra bối rối đến mức, chẳng thể làm được gì ngoài im lặng. Nó có cảm tình với con đấy, đồ ngốc ạ! Chỉ là nó còn chưa nhận rõ những cảm xúc đó là gì thôi! Nếu như con không bỏ đi, có lẽ sẽ nhận được câu trả lời rõ ràng.”

Vẻ ngơ ngác, đờ đẫn dần thay thế cho sự hoang mang sợ hãi của Draco. Cậu ta ngẩn ngơ nhìn mẹ, như thể chẳng hiểu bà đang nói gì. Rồi bà bắt đầu kéo tay cậu con trai, thúc giục nó đứng dậy, rời khỏi nơi này.

“Đi mau lên! Nó vẫn đang chờ con ở vườn hoa! Con không nên bỏ con bé lại một mình như thế, đồ ngốc ạ!” – Bà giục, rồi lại nghiêm giọng dặn dò – “Sau này, con không được phép bỏ con bé lại một mình ở bất cứ nơi nào! Nghe rõ chưa?”

“Giờ thì, hãy quay lại gặp con bé. Rồi con sẽ biết, con nên làm gì.”

Chỉ thoáng chốc, Draco đi mất. Tiếng sập cửa phòng vang lên, cắt đứt lời dặn dò cuối cùng của Narcissa. Bà thở dài khi thấy thằng con trai biến mất khỏi phòng nhanh như gió. Bả quay lại chỗ chồng, nheo mắt nói với ông.

“Em nghĩ rằng, em sẽ không bao giờ tha thứ cho tên Galvin chết tiệt đó! Thật không thể tin được, hắn ta dám dạy Annette những lời như thể chỉ để giữ con bé khỏi con trai chúng ta! Đúng là thâm độc!”

Lucius nắm lấy tay vợ, kéo bà về phía mình.

“Nhưng chẳng phải chúng ta đã phát hiện tất cả rồi sao? Còn gì thú vị bằng việc, chứng kiến vẻ mặt giận dữ của tên đó khi biết tin lũ trẻ đã đến với nhau?”

“Anh nói đúng, có lẽ anh ta sẽ giận điên.” – Narcissa mỉm cười.

“Tôi còn có một cách để khiến cơn giận của hắn ta bùng nổ hơn.”

“Đó là gì?”

“Chà, Draco có từng kể với tôi rằng, Anne từng bị đám nhóc Weasley bắt nạt, và hại con bé làm vỡ chiếc vòng mà mẹ nó tặng.” – Lucius xoa cằm, vẻ mặt ông bấy giờ trở nên xảo quyệt hơn bao giờ hết – “Con bé cần một cái vòng mới, không phải sao? Chúng ta sẽ giúp Draco, tặng con bé chiếc vòng mới.”

Narcissa xoa chiếc vòng trên tay mình. Bà mỉm cười, gõ yêu lên trán chồng một cái.

“Anh đúng là quỷ quyệt, chồng ạ!”

Draco chạy như bay ra ngoài vườn. Cậu ta chạy như thể sắp sửa bỏ lỡ mất một cơ hội nào đó, một cơ hội đủ để cậu ta hối hận cả đời. Vừa chạy, cậu ta vừa nghĩ đến lời của mẹ, và vừa mường tượng đến hàng chục viễn cảnh của mình khi đến trước mặt Annette. Cậu ta tự trách bản thân hàng chục lần, mắng chửi giây phút nông nổi vì đã xúc động bỏ đi. Đến bây giờ, cậu ta không hiểu được lý do vì sao mình lại ngu ngốc đến thế, lại dám làm một việc mà từ trước đến giờ cậu ta không nỡ làm. Chắc chắn cô ấy giận lắm, Draco hối hận nghĩ, rồi mình nên nói gì, để giải thích cho sự trở lại đây? Rồi Annette sẽ phản ứng ra sao? Sẽ nổi giận vì mình đã bỏ rơi cô ấy, hay là im lặng mãi hệt như lúc đầu? Nhưng lỡ như cô ấy không còn ở đó nữa thì sao? Càng nghĩ, càng có thêm nhiều câu hỏi không lời giải đáp chen đến trong tâm trí Draco. Rồi cậu ta vừa sợ hãi, vừa lo lắng và lại vừa hồi hộp, bối rối. Nhưng khi đến khu vực đài phun nước, mọi cảm xúc ấy bỗng hóa thành cảm giác hối hận, day dứt đến khó chịu. Draco nhìn thấy bóng hình cô gái ngồi trong đêm tối. Ánh sáng thần tiên rọi xuống mái đầu óng ả một nét lạnh lẽo, cô đơn. Bóng dáng ấy thật buồn làm sao. Annette vẫn ngồi nguyên vị trí cũ, bị vây một cách cô độc bởi bóng đêm và sương giá. Cô bé lặng lẽ ngồi đó, mắt nhìn đăm đăm lên bầu trời sao, hai tay thả lỏng đặt trên đùi. Khi Draco đến, cô bé chỉ ngoảnh đầu nhìn cậu ta, rồi lại cúi đầu một cách buồn bã. Món quà mà cậu ta tặng đã được cất về vị trí cũ. Hộp quà nằm yên trên bàn, trông có hơi cô đơn, như thể bị chủ nhân của nó bỏ rơi.

“Cậu quay trở lại rồi à?” – Annette lên tiếng, Draco không nhìn thấy đôi mắt xanh đó sáng rực khi nhìn mình nữa.

“Có phải cậu để quên món quà này không?”

Annette đẩy chiếc hộp về phía Draco. Cô bé ngả người ra sau ghế, yên lặng và quan sát cậu ta.

“Tại sao?” – Draco bước đến trước mặt Annette – “Nó là của cậu.”

Annette cúi đầu nhìn chiếc hộp, cô bé không đụng đến nó mà chỉ nhìn mà thôi.

“Nhưng mình cứ ngỡ cậu đã giận mình, nên không muốn tặng quà cho mình nữa.” – Cô bé lặng lẽ nói, ngẩng đầu nhìn Draco – “Không phải sao?”

Draco có cảm giác đầu lưỡi như bị khóa cứng chỉ với ánh nhìn thản nhiên của Annette. Ánh nhìn ấy không chỉ khóa chặt ngôn từ, mà còn khóa luôn mọi cảm xúc và suy nghĩ của cậu ta. Đầu óc cậu ta rỗng tuếch, vẻ hoang mang ngơ ngác phơi bày trên khuôn mặt nhợt nhạt. Cảm giác hối hận lại ùa đến, trỗi dậy một cách mãnh liệt và bắt đầu dày giò cõi lòng cậu ta. Cảm giác ấy rất khó chịu. Nó khó chịu đến nỗi, Draco không thể nào thở được. Nó ập đến một cách bất ngờ, chèn ép và lấn át hết mọi xúc cảm. Nhưng nó đã giúp cậu ta tỉnh táo nhận ra sai lầm của chính mình.

“Không.” – Draco mấp máy môi, ánh mắt cương quyết.

“Không phải như thế.”

Annette không đáp lời. Cô bé đứng dậy, buông thõng hai tay. Lưng cô bé thẳng, đầu hơi ngẩng để nhìn chàng trai trước mặt. Đôi mắt xanh ấy vẫn không sáng. Nó đã bị màn đêm nuốt trọn.

“Vậy tại sao cậu ở đây?” – Cô bé hỏi, vẻ điềm tĩnh.

“Bởi vì…” – Draco mím môi, hít một hơi sâu như lấy thêm can đảm để đối mặt với Annette – “… cậu vẫn nợ tôi một câu trả lời.”

“Cậu không có cảm giác gì… khi ở bên tôi sao?”

Nét mặt Annette thoáng chững lại bởi sự ngạc nhiên. Cô bé nhìn Draco chằm chằm, như thể không tin cậu ta lại thốt ra một câu như thế.

“Câu trả lời này quan trọng với cậu lắm ư, Draco?” – Cô bé hỏi, vẻ hoài nghi, khó hiểu.

“Đúng vậy.”

“Ồ! Mình không nghĩ thế.” – Annette hờ hững – “Nếu như nó quan trọng với cậu, thì cậu đã không bỏ mình ở đây một mình.” – Cô bé lạnh lùng – “Mình có thể thấy rằng, mình không xứng đáng để cậu bỏ chút kiên nhẫn để lắng nghe, thấu hiểu.”

“Mình cần phải về phòng. Trễ lắm rồi! Còn món quà này…”

 Annette nhìn chiếc lược, cô bé cầm nó và đặt vào tay Draco. Ánh nhìn lạnh lẽo, thản nhiên ấy làm cậu ta hoảng hốt, ngẩn người.

“Một món quà tinh tế như vậy, cậu nên giữ đi thôi.”

Giây phút Annette bỏ đi, Draco chỉ đứng yên, lặng thinh và không làm gì cả. Cậu ta không hành động, không dám và cũng không đủ dũng cảm và lòng tin. Tất cả như bị cuốn trôi bởi sự lạnh lùng của Annette. Khi rời đi, Annette như mang hết ánh sáng của khu vườn đi mất. Màn mây đêm bắt đầu dày đặc, che giấu mất vẻ đẹp của trăng. Trời đen mịt mù, lấp ló một vài tia chớp dữ dội. Ánh sáng thần tiên cũng lụi tắt dần trước dấu hiệu của cơn giông. Những cô tiên đêm lưu luyến thu lại đôi cánh mầu nhiệm của mình, và bắt đầu chui lại vào tổ ấm. Rồi trời bắt đầu mưa. Cơn mưa đầu của mùa hè đã đến. Từng hạt, từng hạt một ào xuống trần gian. Khu vườn đón cơn mưa một cách vội vã, ngay cả gió giông cũng bất ngờ ghé thăm. Đâu đó ở trong khu vườn rộng lớn, vẫn có một chàng trai đứng lặng yên với cõi lòng tan nát. Nếu như giây phút ấy, cậu ta không bỏ đi, có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Tiếc rằng, thế giới này không có nếu như.

***

Dừa cái nư cho con =))))

––> Chương tiếp theo: Chương 19

Bình luận về bài viết này