Buổi chiều, học sinh năm Nhất nhà Slytherin có buổi học môn Bay với nhà Gryffindor. Trước đó, tụi nó được học những buổi lý thuyết chán ngắt về việc bay lượn của phù thủy. Hầu hết phù thủy đều không đủ quyền năng để tự mình bay lên trời, họ thường nhờ đến các dụng cụ ma thuật để làm điều đó. Những buổi học lý thuyết nói nhiều về các phép để biến đồ vật biết bay, hoặc lịch sử về cách bay lượn của phù thủy theo từng năm. Còn những buổi thực hành sẽ được xếp xen kẽ với các buổi lý thuyết. Chịu đựng một buổi lý thuyết chán òm và dài dằng dẵng, tụi nó mới chính thức được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời được bay lượn trên không trung. Và ngày hôm đó, là buổi thực hành đầu tiên của học sinh hai nhà Gryffindor và Slytherin.
Thời tiết cực kỳ đẹp. Trời chỉ có nắng và gió nhẹ, lại còn trong xanh mát mẻ. Buổi học được diễn ra trên sân Quidditch. Học sinh hai nhà đều có mặt đông đủ. Vẻ mặt của đứa nào cũng phấn khích và hớn hở vô cùng, nhất là cánh con trai. Dường như được Bay là một cái gì đó rất là tuyệt vời mà tụi nó được học. Phía học sinh nhà Slytherin liên tục khoe với nhau về việc mình đã thạo việc bay lượn như thế nào, ngay cả đám Blaise cũng tủm tỉm kể với nhau nghe về việc đó. Blaise còn đòi thi bay với Draco, nhưng lại bị Draco cười một cái khinh bỉ vào mặt bởi vì trước đây cả hai cũng từng thi bay, và kết quả là Blaise thua thảm hại. Draco còn tuyên bố đây là môn sở trường của cậu ta, cậu ta cực kỳ yêu thích và siêng năng luyện tập nó. Cậu ta còn khoe với Annette rằng, chắc chắn cậu ta sẽ tuyển vào đội Quidditch của nhà vào năm sau.
Giáo sư Hooch là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường. Bà có mái tóc ngắn màu xám, màu mắt vàng của chim ưng. Lần đầu tiên nhìn thấy bà, Annette bỗng có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Có lẽ là vì đôi mắt của bà thực sự giống với đôi mắt của đại bàng, mà đại bàng lại là biểu tượng của Roiser. Khi bà vừa đến, chỉ với một cái huơ tay, một loạt cây chổi trước đó được xếp gọn trên sân nay lại xếp đều ra thành hai hàng. Sau một tiếng thổi còi, bà ra lệnh cho tất cả học sinh đứng bên cạnh chổi và chuẩn bị bắt đầu buổi học. Pansy nhanh trí kéo Annette đứng bên cạnh mình, cô bé đẩy Blaise về phía Draco, yêu cầu hai người tìm chỗ khác. Blaise đành kéo thằng bạn thân về hàng đối diện, rồi chọn một vị trí khá đẹp. Draco tỏ ra hài lòng vô cùng khi có thể đứng dối diện với Annette.
“Tay phải đặt lên cán chổi!” – Giáo sư Hooch bắt đầu dạy – “Và hô: LÊN!”
Thế là trên sân Quidditch toàn là tiếng gào thét của lũ trẻ. Tụi nó khoa trương gào rất lớn, rồi lại hớn hở khi cây chổi nhảy vào tay mình ngay lập tức. Cây chổi cũng bay vào tay Annette chỉ với một lần gọi nhẹ nhàng. Đám bạn của cô bé cũng thế. Tụi nó còn nở nụ cười khinh bỉ khi nhìn thấy một vài đứa không làm được ngay, phải chờ đến lần gọi thứ ba và thứ tư, cây chổi mới chịu nhảy vào tay. Trong lớp, chỉ có duy nhất Neville Longbottom không làm được. Cây chổi của cậu ta hoàn toàn không nhúc nhích.
“Thằng ngốc này, đúng là làm xấu mặt dòng máu thuần chủng của chúng ta.”
Draco cười nhạo báng, lời cậu ta nói hơi to. Một vài đứa nhà Slytherin đâm ra cười khúc khích, còn phía nhà Gryffindor, Harry Potter trừng mắt tức giận liếc Draco nhưng cậu ta không nhìn thấy. Giáo sư Hooch đi tới đi lui để chỉnh sửa tư thế của học sinh, bà cũng nghe thấy lời của Draco. Bà nghiêm mặt nhắc nhở các học sinh nhà Slytherin giữ im lặng, không được cười đùa hoặc làm ồn. Tiếp sau đó, bà lại giảng.
“Bây giờ, khi ta thổi còi, các trò hãy đạp mạnh chân xuống đất. Nắm cán chổi cho thật chặt, cảm nhận sức mạnh của mình, rồi bay lên chừng một thước, và hạ xuống.”
“Chú ý tiếng còi! Ta đếm ngược: Ba, hai,…”
Giáo sư Hooch còn chưa kịp đếm nốt tiếng cuối cùng, thì bất chợt, ở phía bên dãy hàng của các học sinh Gryffindor, cây chổi của Nevillie Longbottom phóng vụt lên trời, kéo theo cơ thể gầy nhỏ của cậu ta – lúc này còn chưa kịp ngồi vững vàng trên ấy. Mặt Longbottom trắng bệch vì sợ hãi. Cậu ta há hốc miệng, co rụt người và điều khiển chổi hướng xuống mặt đất. Trước những tiếng kêu kinh ngạc của các học sinh, Longbottom bay vòng quanh trên cao một hồi, cuối cùng bị tuột khỏi cán chổi, và sau đó… RẦM.
Giáo sư Hooch hốt hoảng chạy đến chỗ của Longbottom. Cậu ta bị thương khá nặng, hình như còn bị gãy xương. Cậu ta nằm rên rỉ đau đớn, nước mắt nước mũi tèm nhem trông rất tội nghiệp. Sau đó, giáo sư Hooch yêu cầu cả lớp không được nhúc nhích trong khi bà đưa cậu nhóc đến bệnh thất. Khi bà vừa đi, cả đám học sinh nhà Slytherin không rõ ai là đầu têu, đều phá lên cười rất lớn. Rồi chợt, Draco nhìn thấy cái gì đó lăn trên mặt đất, cậu ta chạy đến nhặt lên. Cậu ta thích thú kêu to khi nhận ra đồ vật trên tay mình.
“Tụi bây nhìn nè! Trái cầu gợi nhớ của Longbottom!”
Draco còn chưa kịp đem trái cầu lại cho đám bạn mình xem, thì Harry Potter bỗng bước tới. Cậu ta điềm tĩnh ra lệnh.
“Trả Longbottom đi, Malfoy.”
Draco liếc Harry một cái. Cậu ta cười một cách rất ngạo ngễ, đáng ghét. Cậu ta tung hứng trái cầu trước mặt Harry, rồi cố ý chọc tức bằng một câu.
“Tất nhiên là sẽ trả! Nhưng đợi tụi này ngắm nghía cho ra trò mới được chứ? Đây đâu phải là việc của cậu đâu nhỉ, Potter?”
Harry không trả lời, mà chỉ nhìn trái cầu trên tay Draco chằm chằm. Có lẽ Harry đang suy nghĩ cách để đòi lại quả cầu. Cậu ta không tin rằng Malfoy sẽ thực sự trả lại nó. Kế đó, như bất mãn thay cho Harry, Ron Weasley bước tới, cố gằn giọng hung dữ.
“Malfoy! Mau trả trái cầu đây! Nó không phải của mày!”
Draco nhướn mày một cách thích thú. Cậu ta khoanh hai tay, xoay trái cầu trên đầu ngón tay của mình và nhìn Ron với vẻ khiêu khích.
“Nó cũng đâu phải của mày đâu, đầu đỏ ơi? Hay là nhà Weasley muốn ăn cắp trái cầu của Longbottom hả?”
“Mày im miệng!” – Mặt mũi Ron đỏ hệt như màu tóc cậu ta – “Tụi Slytherin chúng mày đều rất xấu xa! Nếu mày không trả, tao sẽ cho mày biết tay!”
Có lẽ bởi vì những lời lẽ ấy quá hỗn xược, hoặc quá chướng tai, nó đã làm Annette quay ngoắt đầu nhìn Ron. Cô bé nhìn chăm chú như thể lần đầu tiên gặp một sinh vật lạ nào đó. Cô bé chợt bước tới bên cạnh Draco, cầm lấy trái cầu gợi nhớ và nhìn Ron một cách khinh thường, chán ghét.
“Weasley thân mến! Lời lẽ của cậu thật đường hoàng, nó khiến mình rất sợ hãi. Chỉ một trái cầu gợi nhớ mà cậu lại muốn tụi này phải “biết tay”. Một trái cầu như thế, tôi có thể tặng cậu cả trăm trái, cậu có thể chia đều nó ra cho cả gia đình sử dụng. Nhưng xin cậu hãy giữ thái độ im lặng đúng mực, và đừng xen vào chuyện người khác.” – Cô bé liếc Harry Potter – “Phải không, Potter? Chúng tôi chẳng làm gì quá đáng cả. Malfoy cậu ấy đâu thèm một trái cầu của Longbottom.”
Một trận cười kéo đến từ phía học sinh nhà Slytherin khiến cả sân Quidditch phải ầm ĩ, rền vang. Đứa nào cũng phá ra cười nắc nẻ, thậm chí còn ôm bụng cười lăn, cười bò. Mặt mũi Ron lúc này không còn mang màu đỏ sức sống nữa, mà nó chuyển sang màu trắng, rồi lại tái mét. Nếu như có một cái hang nào đó dưới chân, ắt hẳn cậu ta sẽ chui xuống trốn ngay lập tức. Rồi dường như cảm thấy uất ức, hai mắt Ron đỏ ngầu. Cậu ta bỗng sờ túi áo liên tục như thể cố tìm kiếm cái gì đó giúp bản thân cảm thấy an tâm hơn. Rồi cậu ta cúi đầu nhìn cái đũa trên tay, sau đó trỏ nó về phía Annette trước ánh mắt ngạc nhiên của hàng chục đứa.
“Chúng mày… đủ rồi!” – Ron gào lên giận dữ.
Draco lúc này trông cực kỳ cảnh giác, ánh mắt cậu ta cực kỳ sắc bén. Cậu ta lập tức móc đũa phép ra và kéo Annette về phía mình, đứng chắn trước mặt cô bé. Có cậu ta dẫn đầu, đám Blaise cũng lấy đũa phép ra, rồi tiếp sau đó, tất cả học sinh nhà Slytherin cũng cầm đũa phép trên tay. Trước thế trận đó, học sinh nhà Gryffindor cũng lấy đũa phép với Harry Potter dẫn đầu. Trông cả hai phe như thể chuẩn bị lao vào chiến đấu bất cứ khi nào. Nhưng người duy nhất không lấy đũa phép và có thể giữ bình tĩnh trước tất cả sự việc lại là Annette. Cô bé bỏ qua sự ngăn cản của thằng bạn thân, bước lên phía trước đối mặt với Ron. Cô bé đứng thẳng lưng, đầu ngẩng cao một cách kiêu hãnh. Cô bé không nói gì cả, chỉ nhìn Ron bằng vẻ hờ hững, thản nhiên.
“Cậu muốn tấn công tôi sao, Weasley?” – Annette hỏi.
“Trong khi tôi – một cô gái đứng trước mặt cậu, hoàn toàn không có vũ khí gì để phòng vệ cả. Cậu dám không?” – Cô bé mỉm cười.
Có lẽ khi đó lần đầu tiên trong đời, Ron biết đến cảm giác căm ghét một người là như thế nào. Đôi mắt cậu ta như nảy ra lửa khi nhìn Annette, răng nghiến chặt, mũi thở ra từng hơi dữ dội, tay cầm đũa phép cứ run mãi không thôi. Cậu ta đã hoàn toàn mất bình tĩnh. Dù cho Harry Potter ở bên cạnh có tinh mắt, liên tục kéo tay ngăn cản cậu ta đến mức nào đi nữa thì cậu ta vẫn nổi khùng.
“Tại sao không?? Tao sẽ cho chúng mày biết tay!” – Cậu ta đẩy Harry sang một bên, rồi hét.
Một ánh sáng không rõ từ đâu đến, nó phóng thẳng vào Ron – ngay bàn tay cầm đũa phép của cậu ta. Ngay lập tức, đũa phép trên tay cậu ta bị văng ra. Bàn tay trống không làm Ron phải há hốc mồm kinh hãi. Rồi cậu ta càng khiếp đảm hơn khi thấy giáo sư Snape và giáo sư Mc Gonagall không rõ đã đến từ bao giờ. Cả hai đang đứng sau lưng đám học sinh nhà Slytherin. Vẻ mặt của họ đều khủng bố vô cùng, đặc biệt là Snape.
“Chà chà, giáo sư Mc Gonagall, cô xem.” – Snape nói một cách khinh bỉ – “Học trò nhà Gryffindor các cô thật là thiện chiến, dũng mãnh! Bất chấp đối phương là một cô gái chả có vũ khí phòng thân. Thật đáng khen ngợi!”
Gần như tất cả các học sinh đều giấu nhẹm đũa phép của mình đi khi nhìn thấy hai vị giáo sư thình lình xuất hiện như những bóng ma. Đám học sinh nhà Slytherin tỏ ra vui sướng khi nhìn thấy vị giáo sư chủ nhiệm yêu quý. Tụi nó cười ngạo mạn đến nỗi như tin chắc rằng chắc chắn ông sẽ về phe tụi nó. Còn những học sinh nhà Gryffindor, đứa nào cũng sợ hãi một cách thấp thỏm trước vẻ mặt đáng sợ của giáo sư Mc Gonagall. Sắc mặt bà biến đổi rất diệu kỳ: hết đỏ bừng vì giận dữ, rồi lại trở nên tai tái trước lời giễu cợt của giáo sư Snape. Bà trừng mắt phẫn nộ nhìn Ron Weasley, hít một hơi thật sâu như muốn giữ bình tĩnh. Trông bà nghiêm đến nỗi, ngay cả Harry Potter cũng không dám ngẩng đầu nhìn bà.
“Trò Potter! Các trò có thể cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra không?”
Bị điểm mặt gọi tên, Harry Potter hốt hoảng ngẩng đầu. Cậu ta rụt rè nhìn Ron, rồi lại nhìn Annette. Cậu ta bắt đầu băn khoăn không biết nên báo lại mọi chuyện như thế nào. Bởi lúc này, cậu ta cảm nhận được rõ ràng là thằng bạn mình giận quá mất khôn. Đúng là Malfoy đáng ghét thật, nhưng lời của Roiser lại chẳng sai. Biết đâu tụi nó chỉ mượn quả cầu để xem một chút mà thôi? Nếu như Ron bình tĩnh hơn là được rồi.
“Potter?” – Giáo sư Mc Gonagall chau mày nhắc nhở sau khi thấy cậu nhóc im lặng mãi.
“Thưa giáo sư…” – Một ai đó lên tiếng, Harry nhìn sang thì nhận ra đó là Hermione Granger.
“Thật ra chuyện cũng không có gì to tát ạ! Chỉ là tụi con muốn đòi lại trái cầu gợi nhớ của Longbottom mà thôi.” – Cô bé cố bình tĩnh để giải thích.
“Đúng là hỗn láo!” – Chợt, giáo sư Snape quát – “Ai cho phép trò xen ngang vậy, Granger? Potter đâu có lên tiếng nhờ trò trả lời hộ?”
Rồi không để cho bất cứ ai thuộc nhà Gryffindor lên tiếng, ông ngó sang Annette, yêu cầu cô bé kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
“Thưa các giáo sư.” – Annette trả lời, thái độ điềm đạm đúng mực – “Đúng như Granger nói, mọi chuyện cũng không có gì to tát lắm.” – Cô bé mỉm cười nhìn Hermione, điều này làm mặt Hermione thoáng đỏ.
“Cho đến khi…” – Annette lại nói tiếp – “Weasley xen vào.” – Cánh môi Draco lúc này khẽ nhếch khi nhìn cô bé.
“Không rõ vì một lý do nào đó, Weasley bỗng dưng nổi khùng. Cậu ta chợt xông đến, mắng chửi tụi con một cách thậm tệ. Hơn nữa, cậu ấy còn tuyên bố nhà Slytherin đều là những người độc ác, và sau đó, cậu ta muốn trừng trị những kẻ ác độc – như tụi con.” – Annette nhìn giáo sư Snape và giáo sư Mc Gonagall, đôi mắt cô bé chợt óng ánh nước – “Rồi cậu ta rút đũa phép… Và như hai người thấy rồi đó, cậu ta muốn tấn công con… Con rất sợ…”
Annette mím môi với đôi mắt long lanh như chực khóc, rồi cô bé cúi đầu, im lặng, không nói thêm lời nào nữa. Trông cô bé lúc đó đáng thương vô cùng, rất nhiều đứa con trai bị cô bé làm cho động lòng. Tụi nó bắt đầu chen nhau tới bên cạnh, có ý muốn an ủi cô bé. Tiếc rằng đã bị Draco bực bội ngăn cản, dù vậy tụi nó vẫn cảm thấy bất mãn thay cho Annette. Một số đứa tinh ranh hơn, bắt đầu thuật lại câu chuyện một lần nữa. Tụi nó còn lớn tiếng kể thêm bớt sự việc với hai vị giáo sư. Phần lớn, tụi nó chỉ trích Ron nhiều hơn bởi Weasley luôn khiến tụi nó chướng mắt. Tụi nó bắt chước đám Malfoy, gọi Weasley là những Kẻ Phản Bội Huyết Thống. Một vài học sinh nhà Gryffindor không chịu nổi sự công kích của phe Slytherin. Tụi nó cũng lớn tiếng, bênh vực bảo vệ bạn. Cuối cùng thành ra cả hai phe suýt nữa đánh nhau. Kết quả sau đó, cả học sinh hai nhà đều bị phạt. Tuy nhiên, nhà Slytherin chỉ bị nhắc nhở nhẹ nhàng bởi giáo sư Snape bằng một buổi phạt tập bay trên chổi một tiếng đồng hồ. Còn nhà Gryffindor thì bị trừ hai mươi điểm. Giáo sư Mc Gonagall đã nói rằng bà tận mắt nhìn thấy Ron ra tay tấn công Annette trước, nên ngoài việc trừ điểm, bà còn phạt cậu ta cấm túc tại văn phòng của bà sau mỗi buổi học.
Sau khi buổi học kết thúc, học sinh nhà Slytherin ra về trong vui vẻ. Nhưng lần này, bỗng nhiên Annette có nhiều sự quan tâm của lũ bạn mình hơn bao giờ hết. Rất nhiều đứa xúm lại hỏi thăm cô bé, tụi nó không biết ban nãy cô bé chỉ giả vờ khóc mà thôi. Hiển nhiên, Draco tỏ ra khó chịu vô cùng khi bắt gặp ánh mắt của một vài đứa con trai dành cho cô bạn thân. Cậu ta biết tỏng tụi nó chỉ giả vờ để làm thân với cô bé mà thôi. Vì thế, cậu ta hậm hực quát đuổi tụi nó đi, rồi lại nắm tay Annette, kéo cô bé trở về phòng sinh hoạt chung.
“Cậu đúng là đáng ghét thật, Anne ạ!” – Draco càu nhàu.
“Tôi biết lúc đó cậu chỉ giả vờ khóc mà thôi! Nhưng cậu có biết nước mắt của cậu nguy hiểm đến mức nào không? Cậu thấy rồi đó! Tụi nó phiền chết đi được!”
Annette không nói lời nào, cô bé chỉ mỉm cười nhìn Draco. Rồi sau khi để thằng bạn của mình trút hết nỗi bực dọc, cô bé mới lên tiếng.
“Nhưng mà những giọt nước mắt đó rất lợi hại, phải không?” – Cô bé hỏi – “Chúng ta đã làm thằng ngốc ấy bị phạt nặng.”
Draco ngoảnh đầu. Cậu ta thả chậm bước chân, buông tay Annette, rồi lại nghiêm mặt nhìn cô bé.
“Đúng là rất lợi hại. Nhưng cậu có biết, cậu có thể bị thương nếu như nó tung phép trúng cậu không? Nếu không phải các giáo sư đến kịp, không chừng cậu đã bị thương rồi.”
Lúc đó, trông Annette có vẻ lơ đãng, cô bé dường như không để tâm lắm đến vấn đề này. Vì vậy, câu trả lời của cô bé chỉ sơ qua cho có. Điều này đã làm Draco có hơi bất mãn, thậm chí là tức giận. Tuy nhiên, cậu ta không biết phải bày tỏ sự tức giận như thế nào, trong khi cậu ta rất lo lắng cho Annette nhưng cô bé lại chẳng bận tâm. Cuối cùng, Draco giận dỗi bỏ về phòng sinh hoạt chung trước, để cô bé một mình ở hành lang gần Đại Sảnh Đường. Còn Annette, cô bé không hiểu rõ suy nghĩ của thằng bạn thân. Cô bé cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ khi cậu ta bỏ về trước. Annette lấy trong túi ra quả cầu gợi nhớ của Longbottom, rồi lại nhìn về hướng đám học sinh năm Nhất nhà Gryffindor vừa trở về từ sân Quidditch. Bên cạnh Harry Potter bấy giờ là Ron Weasley, theo sau họ là Hermione Granger. Trông cô nàng có vẻ cô đơn. Dường như cô nàng không có bạn. Nhưng việc này chẳng phải điều Annette cần quan tâm. Cô bé hóa phép ra một con hạc giấy, rồi để quả cầu gợi nhớ lên. Sau đó, Annette để con hạc mang trái cầu bay đến chỗ của Hermione. Cô bé lặng lẽ đứng quan sát vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt Hermione khi thấy con hạc. Rồi như thể có trực giác mách bảo, cô nàng ngoảnh đầu nhìn quanh và phát hiện Annette đang đứng tít bên kia hành lang. Lúc đó, trước cái vẫy tay vui vẻ nhiệt tình của cô nàng, Annette không đáp lại, mà xoay lưng, bỏ đi.
Buổi tối hôm đó, sau bữa ăn, học sinh nhà Slytherin có một tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám. Draco vẫn chưa chịu nói chuyện với Annette sau sự việc hồi chiều. Khi ấy, đến tận khi dùng xong bữa tối, Annette mới nhận ra Draco giận mình. Rồi lần đầu tiên, Pansy và Blaise thấy Annette tỏ ra lo lắng và bổi rối đến thế. Cô bé cố tìm hiểu lý do vì sao Draco lại giận, nhưng không một ai biết cả.
“Cậu đừng lo lắng quá, cậu ta chỉ giận dỗi thôi! Chốc lát nữa sẽ trở lại bình thường.” – Pansy nói khi cả bọn trên đường đến lớp học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám.
Lúc đó, đám con trai đi trước. Blaise đang kể gì đó với Draco, còn Goyle và Crabbe bên cạnh cũng lắng nghe. Thoáng chốc, tụi nó lại ngoảnh đầu ra phía sau nhìn Pansy và Annette. Vẻ mặt tụi nó tràn ngập sự tò mò, khó hiểu.
“Mình không biết nữa…” – Annette nói với Pansy.
“Đây là lần đầu tiên cậu ấy giận mình. Mình không biết nên làm thế nào cho phải.”
Hiểm khi, Pansy nhìn thấy cô bạn toàn năng của mình lại để lộ nỗi lo sợ nào đó. Từ khi biết Annette đến tận bây giờ, những gì Pansy thấy nhiều nhất ở bạn mình là vẻ điềm tĩnh thản nhiên, hoặc là niềm hân hoan vui vẻ trên nụ cười trước một điều gì đó làm cô bé vui lòng. Còn bây giờ, Annette có vẻ hoang mang, ngơ ngác đến ngốc nghếch – hoàn toàn trái ngược với ngày thường. Rồi khi đó, Pansy bỗng nhận ra cô bạn thân của mình hoàn toàn là một kẻ ngốc trong chuyện tình cảm. Nói về tình cảm chung chung như tình bạn bè, tình thương yêu của gia đình, Annette có đôi khi có thể cảm nhận được. Nhưng đối với tình cảm mà Draco dành cho mình, Annette chẳng nhận ra nó khác biệt với người khác. Vì thế, cô bé trở nên băn khoăn là một điều hiển nhiên – khi mà cô bé còn không nghĩ ra mình đã làm điều gì sai trái khiến cậu bạn thân phải buồn.
“Mình phải làm sao để Draco hết giận đây, Pansy?” – Annette buồn bã hỏi.
Bởi vì nhận ra sự khác biệt của cô bạn thân, nên bấy giờ Pansy bỗng cảm thấy Annette đáng yêu hơn bao giờ hết. Cô nàng mỉm cười, và bắt đầu giúp cô bạn suy nghĩ xem những điều gì có thể khiến một Malfoy đáng ghét như Draco phải nổi giận.
“Cậu ta có hàng tá tật xấu.” – Pansy nhún vai – “Mình cũng chả biết thằng ngốc ấy đang giận cậu điều gì nữa.”
“Vậy ư?”
“Nhưng mà vì sao cậu lo lắng đến thế? Cậu ta giận thì mặc kệ cậu ta là xong.” – Pansy cười khinh bỉ.
“Vậy thì không hay đâu.” – Annette trả lời – “Nếu cậu giận mình, mình cũng sẽ rất lo lắng. Pansy, giả sử như cậu giận mình vì một chuyện nào đó và mình chẳng có thái độ hối lỗi, hay hoàn toàn mặc kệ – như lời cậu vừa bảo mình. Như thế, cậu sẽ có cảm giác như thế nào? Buồn bã, tức giận, vì không được bạn bè trân trọng?”
Pansy ngạc nhiên nhìn Annette. Trông cô nàng bất ngờ như thể lần đầu tiên nghe đến điều này. Dường như chưa một ai dạy cho cô nàng biết điều này cả. Việc này cũng chẳng có gì làm lạ khi cô nàng lớn lên trong một gia đình quý tộc, lại là cô con gái độc nhất của nhà Parkinson. Bản tính ích kỷ, kiêu ngạo, tự xem mình là trung tâm đã phần nào ăn sâu vào cô tiểu thư nhỏ đỏng đảnh nhà Parkinson. Rồi lúc này, như phát hiện ra một điều gì đó cực kỳ mới mẻ có lợi cho bản thân mình, hai mắt Pansy long lanh khi nhìn Annette. Cô nàng bỗng cảm thấy ngưỡng mộ cô bạn thân rất nhiều. Còn Annette, lúc này cô bé còn đang cố tìm ra lý do để tìm hiểu tại sao Draco lại giận mình. Cô bé thoáng tự trách bản thân vì đã làm cậu bạn thân giận. Cô bé cảm thấy buồn bực vô cớ khi thấy Draco cố ý làm lơ mình. Rồi chợt, như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt Annette rực sáng. Cô nàng ngoảnh sang Pansy và nói.
“Mình nhớ, có lần mẹ chọc cha mình giận. Ông ấy đã không nói chuyện với bà mấy ngày liền. Cuối cùng, mẹ mình phải dỗ ngọt bằng cách tặng ông một cái ôm bất ngờ…” – Pansy mở to mắt khi nghe những lời này, nhưng Annette không nhận ra sự kỳ lạ của cô nàng – “… bà còn đích thân làm món bánh mà ông ấy thích nhất, và nói lời xin lỗi chân thành dưới ánh nến. Sau đó, ông lập tức hết giận. Có lẽ mình nên học hỏi mẹ mình phương pháp ấy.”
“Khoan đã, Annette!” – Pansy kêu lên – “Nhưng cha mẹ cậu rất yêu thương nhau phải không? Họ là vợ chồng, họ khác với chúng ta.”
“Tất nhiên là họ khác với chúng ta.” – Annette cau mày khó hiểu – “Mình chỉ muốn học mẹ cách làm món bánh mà thôi. Cậu nghĩ đi đâu vậy?”
Khuôn mặt dễ thương của Pansy thoáng đỏ. Cô nàng liếc Annette một cái, rồi giải thích.
“Mình cứ tưởng cậu muốn tặng thằng ngốc đó một cái ôm.”
“Đó cũng là một ý hay.” – Như vừa nhận ra điều gì đó hết sức mới mẻ, Annette mỉm cười.
“Không được! Cậu không nên làm thế!” – Pansy tỏ ra hốt hoảng, cô nàng lắc đầu phản đối.
“Vì sao? Mình nghĩ chúng ta là bạn bè, một cái ôm rất là bình thường mà?”
Pansy im lặng, không nói được lời nào. Cô nàng bắt đầu rối rắm không biết nên giải thích cho cô bạn thân của mình như thế nào. Cô nàng không nghĩ nói huỵch toẹt ra là một cách hay trong khi tình cảm mà Draco dành cho Annette chẳng phải tình bạn thông thường giống cả bọn. Nó đã sớm trên mức tình bạn thân. Điều này phải do chính bản thân người trong cuộc tự nhận ra thì cảm tình mới quý giá. Hơn nữa, nếu như Annette làm Draco hiểu lầm thì mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn. Sau một hồi suy nghĩ kĩ lưỡng, Pansy quyết định để hai đứa bạn mình tự giải quyết mọi chuyện. Cô bé không muốn xen vào mớ bòng bong này nữa.
“Đúng là bình thường.” – Pansy nói – “Tùy cậu vậy. Nếu cậu muốn mình hoặc Blaise hẹn Draco, thì cứ nói.”
Annette lấy trong cặp sách ra một túi kẹo nhỏ, cô bé chia cho cô bạn của mình. Hai mắt Pansy rực sáng khi đón lấy cái túi. Rồi cô nàng nghe Annette nói.
“Cám ơn cậu.” – Annette mỉm cười chân thành – “Có các cậu bên cạnh, mình rất vui. Các cậu đều rất quan trọng với mình.”
Lời nói thật lòng ấy làm Pansy thoáng cảm động. Cô nàng nhìn Draco đang ở phía trước, rồi lại ngoảnh đầu nhìn Annette.
“Mình biết nhà bếp Hogwarts ở đâu.” – Cô nàng nói – “Để mình giúp cậu làm món bánh tặng cậu ta.”
“Cậu tuyệt nhất đó, Pansy!”
Thế là với kế hoạch giúp Annette làm lành với Draco, Pansy đã giúp cô bạn của mình vẽ ra một con đường hết sức rõ ràng. Đầu tiên, cả hai sẽ đến phòng bếp sau khi kết thúc buổi học môn Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Sau đó, Pansy sẽ hỏi Blaise phòng của Draco ở đâu, và chỉ cho Annette, để cô bé đem bánh lên tặng cậu ta. Trong khoảng thời gian đó, Blaise và Pansy phải nghĩ cách dụ cậu ta rời khỏi phòng, và giúp Annette vào phòng. Cô bé sẽ núp trong đó, đặt cái bánh lên bàn, rồi bất ngờ xuất hiện khi cậu ta trở về. Tiếp đến, Annette sẽ nói lời xin lỗi và tặng cậu ta một cái ôm nhẹ nhàng. Đó là toàn bộ kế hoạch mà Pansy đã lập ra, nhưng Annette cảm thấy nó hơi kỳ lạ. Vì sao phải xuất hiện trong phòng của Draco mà không gọi cậu ta xuống sảnh phòng sinh hoạt? Hơn nữa, Annette tỏ ra ngần ngại khi phải xông vào phòng riêng của cậu bạn mình mà không được cho phép. Tuy nhiên, Pansy cố thuyết phục cô bạn rằng Draco sẽ tỏ thích thú và đồng ý tha thứ cho Annette ngay lập tức.
“Tại sao cậu ta sẽ thích thú với việc bị xâm nhập vào phòng riêng?” – Annette hỏi, vẻ nghiêm túc.
“Pansy, mình không nghĩ đây là một cách hay.”
“Hơn nữa, cậu đang làm rối mọi chuyện lên đó.” – Annette cau mày – “Chúng ta chẳng cần kế hoạch gì cả. Chỉ cần làm xong cái bánh, gọi cậu ta xuống sảnh, mình tặng bánh cho cậu ta và kèm theo một cái ôm chân thành. Chẳng phải như vậy đơn giản hơn sao?”
“Hay là, cậu đang có ý đồ gì sao, Pansy?”
Đôi mắt của Annette khi đó như xoáy vào tâm trí Pansy, làm cô nàng giật thót cả người. Cô mím môi, thoáng né tránh, rồi lại tỏ ra tức giận trước sự nghi ngờ của Annette. Cô ấy đúng là ngốc quá đi mất! Mình phải giải thích làm sao đây? Khi ấy, Pansy tức muốn điên khi nhận ra Annette cực kỳ khó chơi, chẳng dễ lừa gạt chút nào cả. Cô bé thông minh đến nỗi khiến cho Pansy không biết có nên tiếp tục giúp đỡ hay không.
“Được rồi!” – Cuối cùng, Pansy quyết định – “Ý của cậu không tệ! Đúng là mình đang phức tạp quá vấn đề lên. Chẳng phải mình chỉ muốn giúp cậu thôi sao? Cậu đang nghi ngờ mình à?”
“Không phải, mình không có ý như vậy…”
“Cậu không cần phải nói nữa. Bây giờ nếu cậu muốn giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng và hiệu quả, vậy thì trực tiếp gọi cậu ta đến phòng bếp nhận bánh là được rồi!” – Pansy hung dữ nói.
“Nhưng như vậy có hơi…”
Annette im bặt khi thấy ánh mắt sắc như dao của cô bạn thân. Rồi cuối cùng, cô bé cũng cho rằng cách này khá hiệu quả nên nghe theo lời Pansy.
Tối đó, ở buổi học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, Annette không còn lo lắng Draco sẽ giận mình nữa, bởi sớm thôi cô bé biết cả hai sẽ làm lành với nhau. Annette bắt đầu trở lại như bình thường, không chút nóng vội trước sự lạnh lùng của cậu ta. Cô bé cũng không nói gì khi thấy cậu ta cố ý chọn một chỗ ngồi cách thật xa mình. Khỏi phải nói, thái độ của Annette lúc đó đã làm Draco tức giận đến mức nào rồi. Cậu ta giận đến nỗi, suốt cả buổi không thể nghe lọt lời nào từ bài giảng của giáo sư Quirrell, mà cứ chăm chăm nhìn qua chỗ của Annette. Điều này chọc cho Blaise suýt nữa không kiềm được tiếng cười khanh khách trong lớp. Cậu ta còn dành cho thằng bạn một vài lời châm chọc, đầy chế giễu.
“Xem kìa! Cậu cứ nhìn người ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy!”
“Thôi nào! Đừng giận cô ấy nữa! Tôi đoán chắc, việc cậu giận hay không giận, Annette cũng chẳng nhận ra đâu.”
“Cậu im đi!” – Draco gầm gừ.
“Cô ấy thiệt sự không quan tâm chút nào luôn ư?” – Draco tức tối – “Cô ấy từng nói tôi là một người vô cùng quan trọng với cô ấy đấy!”
“Ồ?” – Blaise nhướn mày – “Pansy cũng kể tôi rằng, Annette cũng nói câu tương tự như vậy với cô ấy.”
“Cái gì?”
Draco trợn tròn mắt với vẻ không thể tin được. Rồi sắc mặt cậu ta tái mét, trông như thể cực kỳ sốc vì bị phản bội.
“Không thể như vậy được!” – Draco suýt nữa hét lớn lên.
“Làm sao có thể như vậy! Tôi khác chứ! Các cậu khác chứ!! Tôi là người bạn đầu tiên của cô ấy! Tất nhiên tôi cực kỳ đặc biệt với cô ấy! Các cậu… làm sao có thể chứ??”
Blaise phải chồm đến dùng tay bịt mồm Draco để cậu ta khỏi phải thét lên thành tiếng. Blaise nhanh trí bảo thằng bạn bình tĩnh lại, bởi giáo sư Quirrell đã ngó sang dãy bàn tụi nó nãy giờ rồi. Dường như lời cảnh cáo của Blaise đã hiệu quả, bởi Draco bắt đầu ngồi yên. Dù vậy, sắc mặt Draco vẫn xấu vô cùng. Ánh mắt cậu ta nhìn sang bàn Annette càng thêm dữ dằn hơn. Thấy tâm trạng thằng bạn tệ như thế, Blaise cũng không chọc cậu ta nữa. Rồi chợt nhớ lời Pansy dặn, Blaise kêu Draco hãy đến phòng bếp sau buổi học để nói chuyện với Annette. Blaise giải thích rằng, Annette sẽ đến nhà bếp để làm chút đồ ngọt. Rồi bởi vì biết rõ Annette cũng có sở thích vào bếp, nên Draco tin ngay lời của Blaise. Cậu ta quyết định sẽ đến nhà bếp để tìm cô bạn thân nói chuyện.
“Cậu tính nói gì với Annette thế?” – Khi chuông tan học reo lên, Blaise hỏi.
Lúc đó, Draco đang thu dọn sách vở. Mắt cậu ta vẫn chăm chú nhìn theo bóng cô gái vội vã ra khỏi lớp học.
“Chả biết.” – Draco nói, thoáng cau có.
“Hay là cậu đi dạo với tụi này một tí, rồi đến gặp Annette sau?” – Blaise khoác vai Draco, cậu ta ngoắc Goyle và Crabbe lại.
“Cũng được. Tôi cũng chưa biết sẽ nói gì với cô ấy.”
Thế là cả bọn kéo nhau ra sân tập Quidditch để xem các anh chị năm trên luyện tập. Mỗi ngày luôn có ít nhất một vài nhóm ở lại luyện tập đến tận giờ đi ngủ. Buổi tối, trời nhiều gió hơn ban ngày, lại còn rất lạnh. Sân Quidditch vẫn sáng bừng với ánh sáng thần tiên. Ngồi trên khu vực khán đài, cả bọn cùng ngồi xem và tán gẫu với nhau. Goyle hiếm hoi để lộ tài năng bình phẩm một cách chuyên nghiệp từng lối chơi của từng đội trên không trung. Cậu ta nói hay và cuốn hút đến nỗi cả bọn vỗ tay đầy phấn khích. Crabbe kiếm đâu ra mớ bánh xốp còn thơm phức, nóng hỏi. Cu cậu chia đều cho tụi bạn, rồi vừa hớn hở xem người ta luyện tập và vừa chén sạch túi bánh. Draco thì liên tục khoe mẽ kiến thức của bản thân về Quidditch. Thỉnh thoảng, cậu ta bổ sung thêm một điểm nào đó trong lời bình luận của Goyle, rồi cười một cách sảng khoái khi thằng bạn cắn trúng lưỡi vì bị buộc nói quá nhanh. Còn Blaise, trên tay cầm túi bánh mà Crabbe vừa đưa, cậu ta chỉ im lặng ngồi lắng nghe lũ bạn. Blaise thường có xu hướng ít nói hơn khi ở tâm điểm của sự náo nhiệt. Hay nói cách khác, tâm trí của cậu ta lạc đâu đâu về miền xa xăm nào đó mà chẳng để tâm gì đến hoàn cảnh xung quanh. Cậu ta thỉnh thoảng lắng nghe lời lũ bạn, rồi lại quẳng những lời đó đi đâu mất và chìm trong suy nghĩ của mình.
“Này.”
Dường như nhớ đến Pansy, Blaise ngó sang Draco, và hỏi.
“Cậu tính chừng nào mới tỏ tình với Annette, vậy?”
“Cái gì mà tỏ tình chứ?” – Draco đốp lại, mặt thoáng đỏ – “Tại sao tôi phải tỏ tình với một cô ngốc đến mức chẳng hiểu vì sao tôi giận mình hả?”
“Ồ! Vậy vì sao cậu giận cô ấy vậy?” – Blaise hỏi tiếp.
“Thì…” – Cậu ta bối rối – “Tại cô ấy chọc tôi giận chứ sao!”
Draco không nói nữa, nhưng Blaise nhìn thấy mặt mũi cậu ta lúc thì đỏ ửng, lúc thì tái nhợt. Blaise nhìn đồng hồ trên tay và nhận ra tụi nó ở ngoài sân cũng được một lúc lâu rồi, có lẽ đã đến giờ hẹn mà Pansy nói. Nghĩ đến Pansy, Blaise bỗng cảm thấy hơi phiền phức. Cậu ta không muốn dính vào mớ bòng bong giữa hai đứa bạn mình chút nào – khi mà cả hai lại chẳng có tí gì gọi là tiến triển hoặc chính thức đến với nhau. Blaise không nghĩ tình cảm chân thành sẽ có ích cho lứa tuổi tụi nó lúc này. Cậu ta thừa nhận bản thân mình dễ bị các cô gái đẹp hấp dẫn, nhưng đó chỉ là một vài cuộc hẹn chơi đùa vui vẻ, chẳng cần đến việc cả hai phải trao ra cảm tình của nhau. Rất phiền phức, Blaise nghĩ như thế.
“Trễ rồi đấy! Cậu mau đi đến nhà bếp tìm Annette đi.” – Blaise nói.
“Bọn này sẽ ở lại, một lát sẽ trở về.”
Một thoáng chần chừ, Draco cuối cùng cũng đồng ý. Cậu ta đứng lên, chào tạm biệt lũ bạn rồi rời khỏi sân. Cậu ta vừa đi, Blaise lập tức nói với Goyle và Crabbe.
“Đừng trách tao không dặn trước nha! Bọn bây phải cẩn thận với hai người đó đấy! Ông vua và bà hoàng của sự phiền phức!” – Blaise thở dài, rầu rĩ – “Nhưng mà nếu tụi bây thích có bạn gái, tao có thể giới thiệu cho một vài người…”
…
Draco nhớ rằng, Pansy và Blaise từng chỉ mình cánh cửa ẩn giấu dẫn đến nhà bếp Hogwarts. Nó khá gần với đường hầm dẫn đến nhà Slytherin và Hufflepuff. Dường như phải đi qua một bức tranh trái táo nào đó, Draco cũng không nhớ rõ. Cậu ta dự định sẽ tìm một học sinh nào đấy đi ngang và hỏi thăm một phen. Nhưng không cần cậu ta phải làm thế, bởi vì khu vực đó chẳng có bóng ma nào cả. Dường như mọi người đều đã trở về phòng sinh hoạt chung của mình. Draco phải mất gần mười phút mới tìm ra được chính xác cánh cửa phòng ăn. Tuy nhiên, khi cậu ta chuẩn bị mở cửa thì bỗng, cánh cửa bật mở, rồi Annette xuất hiện trước mặt cậu ta. Draco nhìn thấy đôi mắt xanh đó lấp lánh như bầu trời chứa đầy sao sáng, nụ cười nở trên môi với tất cả sự dịu dàng, trìu mến, hân hoan.
“Cám ơn cậu vì đã đến, Draco thân mến!” – Annette nói khẽ.
Draco im lặng, vẻ mặt thoáng lạnh lùng khi nhìn Annette. Cậu ta hơi ngước đầu, liếc nhìn cô bé với tư thế chờ đợi. Dường như cậu ta muốn xem cô bé sẽ làm gì tiếp theo.
“Mình biết cậu đang giận mình.” – Annette nói tiếp, một cách nghiêm túc, chân thành – “Tiếc rằng dù có suy nghĩ đến mức nào đi nữa, mình cũng không tìm được lý do. Nhưng…”
“Mình rất khó chịu khi cậu cố ý làm lơ mình. Mình xin lỗi cậu, cậu đừng giận mình nữa nhé.”
Trên tay Annette là một chiếc hộp nhỏ được gói ghém rất đẹp. Cô bé đưa nó cho Draco, và khẽ cười khi thấy thái độ kiêu ngạo của cậu ta.
“Đây là món bánh ngọt mình đích thân làm. Mình tặng cậu thay cho lời xin lỗi của mình.”
Bởi vì Draco cứ đứng yên, không chịu nhúc nhích nên Annette đành giúp cậu ta nhét hộp bánh vào cặp sách. Tiếp sau đó, Annette bắt đầu hoang mang khi thấy cậu ta chẳng có chút phản ứng nào cả. Cậu ta cứ im lặng nhìn cô bé mãi mà không chịu nói lời nào. Cuối cùng, Annette đành bước tới, tặng cậu ta một cái ôm nhẹ nhàng, gần gũi.
“Mình từng đọc một quyển sách nói rằng.” – Annette thì thầm bên tai Draco – “Con người chúng ta thuở xưa chào đời với hai quả tim. Nhưng vì con người quá mạnh mẽ và vĩ đại, nên tạo hóa buộc chúng ta phải chia tách hai trái tim. Để rồi sau này, chúng ta chỉ có thể tồn tại với một trái tim nằm ở ngực bên trái, và ngực bên phải chúng ta lại trống rỗng, chẳng có gì cả. Khi chúng ta ôm nhau, chúng ta sẽ có cả hai trái tim ở hai phía. Lúc ấy, phép màu đã trở lại, và chúng ta bắt đầu mạnh mẽ đến mức không còn nỗi buồn bực vô cớ nào trên thế giới này có thể khiến chúng ta phải bận tâm. Bởi đó là lúc chúng ta đã trở nên bất bại trước tất cả.”
Đầu óc Draco bỗng trở nên trống rỗng, cậu ta không thể nghĩ được gì nữa mà chỉ có thể đứng ngẩn ngơ. Ngẩn ngơ trước mùi hương và hơi ấm từ cơ thể cô gái, ngơ ngẩn trước những lời lẽ dịu dàng tinh tế đầy nhiệm màu ấy. Cho đến khi Annette buông mình ra, cậu ta vẫn mơ màng trước khoảnh khắc ngắn ngủi vừa qua. Rồi cậu ta lại nghe thấy Annette nói.
“Bây giờ thì, cậu không còn buồn bực nữa nhé.” – Cô bé mỉm cười.
Khi ấy, lần đầu tiên trong đời Draco biết được rõ ràng cảm giác phải lòng một người là như thế nào. Đó không phải là cảm xúc xao động đến từ sự hấp dẫn của vẻ ngoài xinh xắn mà cô gái ấy mang, mà nó – cái cảm tình đơn giản nhẹ nhàng ấy, lại đến từ một trí tuệ thấu đáo tuyệt vời với một trái tim trong sáng, chân thành. Cậu ta chứng kiến cô bạn thân bối rối tìm cách để dỗ dành mình, dù cô nàng chẳng rõ lý do vì sao phải làm điều đó. Cậu ta cảm nhận được cái ôm dịu dàng cùng với mùi hương ấm áp từ mái tóc mây của cô bé. Những lời nói sâu sắc ấy đã làm cậu ta cảm động. Cảm động và xúc động một thể, và nó hòa vào nhau làm trái tim cậu ta kích động đến mức thổi bừng một ngọn lửa nào đó sâu trong cõi lòng nhỏ bé của cậu ta. Rồi Draco kéo cô bạn thân vào lòng, tiếp tục cái ôm ngắn ngủi khi nãy. Cậu ta mím môi một cách bướng bỉnh, không chịu nói lời nào dù cho trái tim đã có câu trả lời. Cậu ta cứ ôm chặt Annette, cảm nhận cơ thể bé nhỏ mảnh mai của cô bé trong lòng mình. Rồi khi buông cô bé ra, cậu ta cúi đầu như cố ngăn lại sự xúc động. Thoáng chốc, vẻ kênh kiệu ngạo mạn lại xuất hiện trên mặt khi cậu ta nở nụ cười với Annette.
“Được rồi!” – Draco nói – “Xem như tôi bỏ qua cho cậu lần này đấy!”
“Nếu còn có lần sau…” – Cậu ta liếc một cách hung dữ – “… tôi còn lâu mới tha cho cậu!”
Thế là cả hai làm lành với nhau. Đêm đó, Draco lập tức viết một lá thư rất dài để gửi cho cha mẹ. Cậu ta kể hết mọi chuyện, không sót chữ nào. Cậu ta nói rõ suy nghĩ và cảm xúc của mình cho họ biết, thậm chí cậu còn nhờ họ nên chỉ dẫn mình nên làm gì tiếp theo. Ngày hôm sau, gia đình Malfoy gửi thư cho cậu con trai với một lời đề nghị đi kèm với một loạt các bước hướng dẫn cậu nên làm gì sắp tới. Draco bắt đầu học cách kiểm soát cảm xúc của mình hơn. Cậu ta nghe theo lời cha mẹ, nhẫn nại chờ một thời cơ thích hợp, và tiếp tục quan sát thật kĩ đối tượng mình thầm mến. Cậu ta bắt đầu xuất hiện bên cạnh Annette nhiều hơn bao giờ hết, rồi lại học cách nắm quyền chủ động để cô bé phải chú ý đến mình. Đó là cả một quá trình dài. Nhà Malfoy đã dặn con trai bằng mọi giá phải học cách kiên nhẫn, bởi lần này thứ cậu ta thích không phải chỉ là một món đồ. Cậu ta không thể có được nó ngay được, mà rất cần thời gian. Nếu như một ai đó biết được khoảnh khắc gia đình Malfoy đoàn kết nhất là khi nào, thì có lẽ họ sẽ kinh ngạc đến mức sửng sốt khi chứng kiến những giây phút hào hứng cuồng nhiệt này đây của nhà Malfoy đối với kế hoạch theo đuổi bạn gái của con trai. Còn đối với thành viên nhà quý tộc ngạo mạn ấy, khỏi phải nói họ đã tỏ ra vui sướng đến nhường nào rồi. Đặc biệt là Lucius, người cha xảo quyệt gian trá ấy.
Tầm khoảng đầu tháng mười, Annette được Draco mời đến phòng chơi. Lần này thì cô bé không từ chối nữa. Tuy nhiên, sau lần đó, Annette chợt nhận ra số lần mình đến phòng Draco nhiều bất thường, thậm chí còn nhiều hơn cả khi hai đứa còn ở thái ấp. Dù cho cả hai chỉ trò chuyện, uống trà, hoặc có khi nghiên cứu Thuật Giả Kim, hay điều chế Độc dược; nhưng Annette nhận thấy ánh mắt của mọi người dành cho mình rất kỳ quái. Cho đến một lần, cô bé được một đàn anh năm hai hỏi rằng cô bé có đang hẹn hò với Malfoy hay không. Lúc đó, khi biết được tất cả mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ của mình và Draco, Annette cảm thấy buồn bực một cách vô cớ. Cô bé kể cho Draco nghe điều này, và nói rằng sẽ hạn chế ghé phòng cậu ta một thời gian để tránh những hiểu lầm đáng có. Khi đó, Draco đã bình tĩnh cam kết rằng Annette sẽ không còn nghe thấy bất kỳ lời bậy bạ nào từ mọi người. Đồng thời, cậu ta cũng nói nếu như cô bé vì một chuyện nhỏ như vậy mà để bụng và không ghé chơi phòng cậu ta nữa, ắt hẳn mọi người sẽ hoài nghi hơn.
“Thật vậy sao? Đúng là vô lý!” – Annette cau mày, lúc đó cô bé ở trong phòng Draco.
“Chả có gì vô lý cả.” – Cậu ta kiên nhẫn giải thích – “Cha tôi từng nói, cách đơn giản để một lời đồn tan biến chính là mặc kệ nó. Người ta sẽ dần quên đi thôi!”
Hôm ấy, Annette ghé phòng Draco vì cậu ta khoe với cô bé, cậu ta vừa điều chế ra một loại độc dược cực kỳ lợi hại. Nó có tác dụng làm ấm người ngay tức thì chỉ với một liều ngửi. Bởi vì mùa đông sắp đến, nên Draco đã nghiên cứu ra nó để sử dụng cho riêng mình. Cậu ta mời Annette đến là vì muốn nhờ cô bé sử dụng thử thành phẩm cậu ta vừa điều chế ra.
“Nếu cậu từ chối, cũng chả sao cả. Cậu đừng miễn cưỡng phải giúp tôi, Anne ạ!” – Draco nói.
“Không sao đâu.” – Annette lắc đầu – “Đây chỉ là việc nhỏ. Mình rất vui khi giúp được cậu.”
Draco đưa cho Annette một bình thủy tinh hình quả táo có chứa một loại chất lỏng lấp lánh ánh vàng. Cậu ta nói rằng cô bé chỉ cần mở nắp, hít nhẹ một hơi là xong.
“Cậu chắc là ổn chứ?” – Annette hỏi.
“Tất nhiên rồi! Có tôi ở đây, cậu đừng lo.” – Draco hất cằm nói một cách kiêu ngạo.
Annette mỉm cười. Sau đó, cô bé bật nắp, làm theo lời Draco. Tuy nhiên, có lẽ bình dược ấy sẽ có hiệu quả với bất kỳ ai, nhưng không phải với Annette. Khi ngửi liều đầu tiên, cô bé cảm giác được một cơn nóng xộc từ mũi lên não của mình. Hơi ấm đúng thật lan tỏa ra khắp người Annette, nhưng thoáng chốc, nó lại chuyển sang lạnh buốt. Annette cảm nhận có hai luồng nhiệt đang đối chọi nhau trong cơ thể mình, nó làm cô bé khó chịu đến mức choáng váng và hoa mắt. Cô bé nhìn thấy Draco nhào tới đỡ lấy mình. Cả người Annette run bần bật, không kiểm soát được. Cô bé nắm tay Draco, bảo cậu ta đừng hoảng hốt mà hãy bình tĩnh.
“Có lẽ mình không xong rồi…” – Annette nói nhỏ – “Cậu… mau đưa mình đến chỗ bà Pomfrey..”
Annette bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ kể từ thuở bé, do một lần vô tình thấy được lời tiên tri về tương lai của chính bản thân. Khi bất tỉnh, Annette lại thấy mình đi lạc vào một nơi nào đó. Nó vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Khung cảnh cứ thay đổi chớp nhoáng khiến cô bé phải khó chịu vì không thể nào xác định được phương hướng. Song, cô bé biết mình đang mơ.
“Mình cần tỉnh lại.” – Annette thầm nói với bản thân – “Những giấc mơ của mình luôn là những cơn ác mộng quỷ quyệt. Mình cần phải tỉnh lại, ngay!”
Nhưng Annette không thể tỉnh lại như cách cô bé muốn. Khung cảnh trước mắt cứ biến đổi liên tục, hầu hết nó chỉ có hai địa điểm mà thôi. Đó là căn phòng của Draco tại thái ấp Malfoy, và một nghĩa trang xưa cũ nào đó ở thế giới Muggle. Sau một hồi chừng mười lần chuyển đổi, không gian cuối cùng cũng đọng lại ở nghĩa trang ấy. Annette trở nên hoảng hốt khi nhìn thấy một bóng đen chùm áo choàng đang đứng cách đó không xa. Hình ảnh hệt như một giấc mơ nào đó cô bé từng có nhiều năm về trước, nhưng khi ấy, cha mẹ cô bé đã hi sinh tính mạng để đổi lại mạng sống cho cô con gái duy nhất; còn bấy giờ, Annette không nhìn thấy họ. Cô bé nhìn thấy có một đám đông đang tụ lại xung quanh bóng đen ấy. Khi thận trọng bước đến, Annette nhìn thấy một chàng trai đang quỳ xuống chào Chúa tể của mình. Cậu ta trông khá quen thuộc. Màu tóc cậu ta khi ấy xám xịt, không phải sắc màu chói lòa của bạch kim. Khi cậu ta ngẩng đầu, Annette nghe thấy trái tim mình rên rỉ đau đớn. Khuôn mặt cậu ta méo mó một cách đau khổ, hai hàng huyết lệ từ đôi mắt xám tăm tối cứ tuôn trào khi nhìn Annette. Chỉ một cái chớp mắt, cậu ta bất ngờ đứng trước mặt Annette. Nhưng cậu ta đang khóc, đang rất khổ sở. Cậu ta khóc mãi, khóc mãi và cho cô bé thấy dấu hiệu Hắc Ám trên cánh tay mình.
“Không…” – Annette nghe giọng mình run rẩy, cô bé cố lau máu trên mặt cậu ta – “Cậu đừng khóc..”
“Mình sẽ cứu cậu! Mình nhất định sẽ giải thoát cho cậu… Cậu đừng khóc.”
“Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào cả.” – Giọng chàng trai ấy như lạc đi trong đau đớn – “Hắn sẽ giết cả nhà tôi, Anne ạ! Hắn sẽ giết hết! Tôi không có sự lựa chọn, cậu cũng vậy, chúng ta đều như thế!”
“Không đâu! Không đâu!” – Annette lắc đầu, nức nở – “Không đâu! Mình không cho phép điều đó xảy ra! Cậu sẽ không sao đâu! Mình sẽ cứu cậu!”
“Quá trễ rồi…”
“KHÔNG BAO GIỜ!!”
Khi bừng tỉnh, Annette nghe thấy tiếng ai gọi tên mình bên tai. Tiếng gọi ấy rất thân quen, gọi rất nhiều lần với sự hốt hoảng. Một tiếng ong ong lại chen đến, Annette cảm nhận đầu mình đau búa đổ, cả người lạnh đến mức run lẩy bẩy.
“Roiser! Trò hãy mở mắt ra nào! Từ từ thôi!” – Một giọng của ai đó xen vào tâm trí Annette.
Annette làm theo lời chỉ dẫn ấy. Cô bé hít một hơi sâu, từ từ mở mắt ra. Annette nhìn thấy mình đang nằm trên một cái giường ở bệnh thất. Chăn nệm mang màu trắng toát, hệt như màu áo bệnh nhân cô bé mặc lúc này. Bà Pomfrey đứng bên cạnh cô bé, trên tay là một lọ thuốc nào đó. Còn bên cạnh bà là Draco. Cậu ta đứng quan sát bà Pomfrey khám cho Annette với một vẻ nôn nóng, âu lo. Dù rất muốn nhưng cậu ta không thể tiến gần giường bệnh cô bé hơn được nữa bởi bà Pomfrey đã nghiêm mặt dặn cậu ta hãy cách xa giường để tránh làm bệnh nhân hốt hoảng.
“Trò có biết trò phát bệnh không?” – Bà Pomfrey hỏi Annette.
Lúc đó, đầu óc Annette còn khá mơ màng. Cô bé chẳng nói gì trước câu hỏi của bà.
“Thôi được rồi! Trò hãy uống hết lọ này, và nghỉ ngơi cho tốt. Trò cần ở lại thêm một ngày để theo dõi.”
Bà Pomfrey là y tá duy nhất ở Hogwarts. Bà là người khá nghiêm khắc trong việc chăm sóc bệnh nhân, hầu hết bà luôn có cách để buộc bệnh nhân tuân theo lời dặn của mình. Nhưng cốt yếu bà làm thế là vì muốn chữa lành bệnh cho họ. Bà là người có tấm lòng nhân hậu, bác ái, là một nửa Lương Y đích thực. Bà cực kỳ lợi hại, hầu như không căn bệnh nào của tụi học sinh có thể làm khó được bà. Lúc này đối với bệnh của Annette, bà yêu cầu cô bé phải uống cạn lọ thuốc. Bất chấp sự nài nỉ của Annette, bà dứt khoát đút cô bé uống cạn sạch cả chai lọ. Rồi bà mỉm cười khi thấy khuôn mặt nhăn nhó đáng thương của cô bé. Annette rất sợ uống độc dược. Cô bé căm ghét cái vị tởm lợm, đắng chát của nó. May sao khi ấy trên người bà Pomfrey có mang một viên kẹo, vì thế bà tặng cho cô bé.
“Này, Anne… Cậu khỏe chứ?”
Sau khi được bà Pomfrey cho phép, Draco mới đến gần giường bệnh. Cậu ta ngồi bên mép giường cô bé, lo lắng vuốt sợi tóc đang vươn trên má cô bé. Trông cậu ta dường như đã rất hoảng sợ. Chắc hẳn cậu ta chẳng ngờ đến lọ thuốc của mình lại có thể khiến cô bạn thân phát bệnh. Điều này vừa khiến cậu ta áy náy, lại vừa khiến cậu ta cảm thấy nhục nhã, thất bại.
“Tôi xin lỗi cậu…” – Draco rầu rĩ nói – “Tôi không nghĩ đến chỉ với một liều mà đã hại cậu phát bệnh.”
Khi ấy, Annette đã tỉnh táo khá nhiều. Cô bé không nói lời nào, mà chỉ im lặng nhìn Draco. Rồi bỗng cô bé giơ tay, hỏi nhỏ.
“Cậu có thể ôm mình một cái được không?” – Annette nói mà hệt như thì thầm.
Draco ngạc nhiên. Cậu ta lặng lẽ nhìn cô bạn và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta bỗng cảm giác được tâm trạng Annette rất kỳ lạ. Trông cô bé bấy giờ hệt như gặp một chuyện gì đó rất khủng khiếp. Dù cho nét thản nhiên trong trẻo vẫn lành lạnh trong đôi mắt xanh, nhưng những đường nét xinh xắn trên khuôn mặt lại mang theo một vẻ gì đó của sự thương tiếc, đau đớn, mỏi mệt. Bàn tay Annette rất lạnh, lạnh đến mức Draco có cảm tưởng như cõi lòng mình lạnh giá theo nỗi buồn của cô bé.
“Được.” – Draco trả lời.
Rồi cậu ta dịch người, chồm đến, thoáng ngượng ngùng ôm Annette. Khi đó, Annette ôm thằng bạn mình rất chặt. Một cảm giác xúc động nào đó lại đến, khiến cô bé nghe thấy trái tim mình đang loạn nhịp không rõ chủ đích. Ký ức xúc cảm lại bắt đầu giày vò, cảm giác đau đớn khủng khiếp trong mơ lại rõ ràng hết thẩy vào khoảnh khắc Annette không thể cứu được người bạn thân này. Cái nỗi bất lực ấy, nó chân thực quá, chân thực đến mức có đôi khi Annette chẳng biết đâu là thực, đâu là mơ. Nó khiến cô bé phải hoài nghi về niềm tin của chính mình. Nhưng Annette biết nó là gì, nó là một nỗi ám ảnh minh chứng cho sự tàn nhẫn của hiện thực, là bằng chứng cho thấy số mệnh con người là một điều gì đó rất dễ đổi thay. Số phận của Roiser cũng thế, số phận của Draco cũng vậy. Định luật của vũ trụ quyết định tất cả. Rồi lúc này, khi cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu bé trước mặt, cái mùi dễ chịu ấy như một liều thuốc tinh thần tuyệt diệu; nó làm Annette phải rơi nước mắt vì cảm giác được sự an toàn kỳ lạ mà chính mình chưa từng có được từ khi có ký ức. Annette biết bản thân đang khóc, đồng thời lại tỉnh táo biết mình không thể khóc, không thể và không bao giờ. Annette mím chặt đôi môi tím tái, đôi mắt xanh sáng lên một lòng kiên định, vững vàng. Đó là một sự kiên cường, một tinh thần mạnh mẽ bất diệt như thể không gì trên thế giới có thể đánh đổ được niềm tin đang cháy bỏng.
“Anne? Cậu khóc sao?” – Draco hỏi.
“Không.”
“Mình chỉ…” – Annette thì thầm – “… gặp một cơn ác mộng nhỏ mà thôi.”
Trên môi cô bé thoáng qua một nụ cười.