Chương 13

Annette lặng lẽ quan sát cậu trai trước mặt, đôi mắt cô bé như tấm gương phản chiếu cõi lòng con người. Có lẽ một phần nào trong giây phút yên lặng đó, cô bé thấy được suy nghĩ của cậu ta. Và khi ấy không một ai biết được Annette sẽ làm gì sau khi nhìn thấu được tâm trí của một người, dù rằng bấy giờ ở tuổi mười hai, cô bé vẫn chưa đủ quyền năng để kế thừa toàn vẹn món quà thần kỳ từ huyết thống.

“Có lẽ…” – Annette lắc đầu, nét điềm tĩnh bấy giờ càng tô điểm vẻ đẹp dịu dàng tinh khiết của cô bé – “Cậu đã hiểu lầm chuyện nào đó. Tôi chưa bao giờ giúp cậu việc gì cả.”

“Không hẳn vậy.” – Cậu ta mỉm cười – “Nhưng trước hết, không biết tôi có được vinh hạnh cùng cậu nhảy một bàn không?”

Cả bọn gần như trợn mắt trước lời mời của Nott. Dù cho đây chỉ là một lời mời hết sức bình thường, nhưng đối với tụi nó lại vô cùng táo tợn khi mà – Draco còn đứng ngay đây. Blaise suýt nữa phá ra cười thành tiếng. Cậu ta mím chặt môi, cố nhịn cười đến nỗi không biết rằng chính mình vô tình nắm tay Pansy, thậm chí còn bóp tay cô nàng. Pansy nhăn mặt vì đau đớn, cô nàng cố rút tay ra và đánh Blaise một cái thật mạnh vào vai. Còn Draco, khỏi phải nói, cậu ta như bị uất nghẹn trong cơn ghen ghét điên cuồng. Cậu ta gần như giận đến nỗi chỉ thiếu điều xông lên tuyên bố Annette là bạn nhảy của riêng mình.

“Này Nott!” – Draco không thèm che giấu cơn giận tột cùng của mình trên mặt – “Tôi nghĩ cậu phải tốn công một phen khi cố làm bạn với tụi này chỉ để đạt mục đích!”

“Ngày hôm nay, cô ấy là bạn nhảy của riêng tôi! Không đến lượt cậu xen vào!” – Draco gắt lên một cách giận dữ.

Draco lập tức đến gần Annette, vòng tay sang ôm vai cô bé và hôn một cái nhẹ lên gò má hồng thơm ngát ấy. Hành động bất chợt của cậu ta làm cả bọn tròn mắt kinh ngạc, ngay cả Annette cũng sửng sốt. Tiếp đến sau đó, Draco còn cao giọng tuyên bố một cách ngạo mạn, ngang ngược.

“Bây giờ thì, tôi nghĩ chỗ của tụi này không dành cho cậu đâu! Mời đi dùm cho!”

Gương mặt thờ ơ của Nott lúc này đỏ bừng bừng vì nhục nhã. Cậu ta gườm mắt căm thù nhìn Draco, không nói không rằng, lập tức bỏ đi thẳng. Cái bóng cao gầy của cậu ta dần biến mất trong đám đông ở sảnh trung tâm.

“Cậu đang làm gì thế, Draco?” – Annette hỏi, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.

Draco không thèm trả lời Annette. Cậu ta buông cô bé ra, và tuyên bố với cả bọn rằng bắt đầu từ bây giờ Nott là kẻ thù của cậu ta. Blaise và Pansy chỉ ném cho cậu ta nụ cười khinh bỉ, Crabbe và Goyle lại gật đầu nghe theo. Còn Annette, cô bé chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta mà không nói lời, như thể cho cậu ta thấy thái độ không hài lòng của mình.

“Cậu không nên cư xử như thế.” – Annette nói, cô bé cau mày – “Nott chẳng làm chuyện gì quá quắt cả. Cậu ta chỉ mời mình nhảy thôi! Mình có thể từ chối, và cậu không cần tỏ ra giận dữ, quá đáng như thế. Thật chẳng hay chút nào!”

Lúc đó, Draco càng thêm giận dữ khi thấy cô bạn thân bênh vực tình địch của mình. Cậu ta liếc cô bé một cái sắc lẹm, rồi tức giận nói.

“Cậu đang bênh vực cho nó hả? Cậu đúng là đồ ngốc, Anne ạ! Cậu chẳng biết gì hết!!”

“Mình cần phải biết những gì?” – Cô bé nghiêm túc hỏi – “Mình chỉ biết cậu đang cư xử hệt như một tên ngốc! Cậu còn mắng mình sao?”

“Cậu không thấy ánh mắt của nó dành cho cậu à?” – Draco gắt – “Ban đầu nó tiếp cận tụi này, không phải là để kết bạn gì xấc! Nó chỉ muốn được tiếp cận cậu thôi! Và tôi không cho phép nó làm như thế!”

Quả đúng là một cơ hội hiếm có đối với cả nhóm khi có thể chứng kiến một trận cãi nhau giữa Draco và Annette. Nhìn chung, tụi nó có thể hiểu được nguồn cơn giận của Draco, tụi nó cũng cảm thấy bí bách trước nỗi nghi hoặc khó hiểu của cô bạn, và cũng không biết nên giúp đỡ cả hai như thế nào. Bởi vì sự việc diễn ra bấy giờ – như thể tất cả mọi người đều biết cảm tình mà Draco dành cho Annette, nhưng cô bé lại chẳng biết gì cả. Cuối cùng, cả bọn cũng lên tiếng, giải vây cho Draco.

“Bình tĩnh nào! Annette, thật ra Draco cũng không cố ý như vậy đâu!” – Pansy đỡ lời giúp thằng bạn.

“Pansy nói phải đấy! Mặc kệ Nott đi!” – Goyle nói.

“Tất nhiên là phải mặc kệ nó rồi!” – Blaise cười khinh khỉnh – “Nhưng cậu cũng đừng trách Draco, Annette ạ! Là do cậu ta biết tỏng ý đồ của Nott khi muốn tiếp cận cậu thôi!”

“Đúng vậy! Tất cả là tại Nott!” – Crabbe hùa theo lời Blaise.

Cuối cùng, Annette hiệu cho đám bạn mình yên lặng. Cô bé nghiêm túc bày tỏ rằng bản thân muốn có một cuộc nói chuyện riêng tư với Draco. Blaise nhún vai, đồng ý một cách phóng khoáng, rồi kéo hai thằng bạn ngốc của mình đi mất. Còn Pansy, cô nàng chỉ tò mò nhìn cả hai một cái, rồi cũng xách váy theo sau Blaise. Khi chỉ còn lại hai đứa, Draco không nói lời nào mà chỉ trừng mắt nhìn cô bạn thân. Cậu ta thoáng cảm thấy hồi hộp và tức giận, vì cho rằng Annette sắp sửa nổi giận với mình vì Nott.

“Được rồi.” – Annette mở lời đầu tiên – “Trước hết, mình muốn cậu hít một hơi thật sâu, và bình tĩnh kể lại cho mình biết chuyện gì đã xảy ra.”

Draco ngạc nhiên nhìn Annette, cơn giận bỗng bị cô bé đánh tan một cách thần kỳ. Cậu ta ngẩn người, như không ngờ đến thái độ của cô bé lại dịu dàng đến thế. Cậu ta cứ ngỡ cô bé sẽ chất vấn mình một cách dữ dội, thậm chí là chỉ trích và bênh vực cho Nott. Nhưng không. Annette mở đầu bằng một thái độ rất dễ chịu, nhẹ nhàng, rồi sự điềm tĩnh của cô bé lại làm cậu ta cảm thấy bối rối một cách kỳ lạ.

“Cậu đừng nhìn mình như thế, ngốc ạ!” – Annette mỉm cười – “Mình chỉ muốn biết lý do vì sao cậu lại tức giận trước lời mời của Nott. Cậu đã tỏ ra ác liệt đến nỗi như thể cậu ta là kẻ thù của cậu vậy. Có chuyện gì xảy ra sao?”

Draco hừ một cái đầy tức giận. Cậu ta mím môi, đảo mắt nhìn quanh như đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào. Cậu ta bỗng thấy thích sự dịu dàng này của Annette.

“Đúng là tôi rất tức giận.” – Draco bắt đầu kể – “Tôi biết cậu không quan tâm đến ánh mắt của mọi người dành cho mình. Chắc cậu cũng không biết cái nhìn của lũ con trai ở Hogwarts mỗi khi cậu xuất hiện ở nơi nào đó chứ?”

“Ánh mắt của tụi nó…” – Cậu ta cúi đầu – “Làm tôi thấy rất khó chịu.”

“Khi nhận ra Nott cố ý tiếp cận tụi này, chỉ vì cậu, điều đó càng khiến tôi khó chịu hơn bao giờ hết. Ánh mắt của nó cũng hệt như những đứa con trai khác nhìn cậu…. Nhưng lý do khiến tôi khó chịu như thế, là bởi vì tôi biết tỏng suy nghĩ của tụi nó.” – Nói đến đây, mặt cậu ta bắt đầu đỏ – “Rồi tôi… lo sợ cậu sẽ chú ý đến những thằng con trai khác, mà không thèm chú ý đến tôi nữa…”

“Cậu biết đấy, Anne. Cậu…” – Mặt Draco đỏ bừng, nhưng cậu ta vẫn cứng cỏi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Annette – “Cậu cực kỳ, cực kỳ quan trọng với tôi!”

Annette thoáng ngẩn ngơ. Cô bé cảm nhận được sự nghiêm túc chân thành của cậu ta một cách rõ ràng, chân thực. Rồi không hiểu vì sao, một lần nữa cô bé lại cảm thấy trái tim lại loạn nhịp. Annette không biết cảm xúc của mình bây giờ là gì, nhưng cô bé chỉ biết rằng, trước những lời chân thành ấy, có lẽ cách đáp trả hay nhất là dùng hành động. Rồi hai má Annette bắt đầu đỏ ửng, khuôn mặt ngày thường hấp dẫn biết bao chàng trai nay lại càng cuốn hút hơn bao giờ hết. Cô bé cúi đầu, im lặng, đứng yên không nhúc nhích.

“Những lời này… thật tuyệt.”

“Mình rất là vui khi biết được cậu quan tâm mình đến thế! Mình thật sự… không biết nên nói gì trước sự ngốc nghếch đáng yêu mà cậu chỉ để lộ khi ở bên cạnh mình… Mình rất trân trọng những suy nghĩ và cảm xúc của cậu…” – Cô bé bối rối.

“Cậu là người bạn tuyệt vời nhất mà Annette Roiser này có trên đời!”

Annette bước đến, choàng tay ôm Draco. Có vẻ vì quá cảm động nên bờ vai cô bé cứ run rẩy, và cái run ấy làm thằng bạn càng thêm siết chặt cái ôm hơn bao giờ hết. Rồi cũng vì chìm trong những cảm xúc lạ lùng mà bản thân lần đầu trải nghiệm, Annette không chú ý đến hành động thân mật mà cậu ta vừa làm – vùi đầu vào hõm cổ, và hít một sâu để ngửi mùi hoa từ mái tóc mây óng ả. Khi buông người khỏi cái ôm, cả hai đều nhìn thấy mặt mũi đối phương đều đỏ bừng. Có rất nhiều điều mà cả hai không thể nói ra sau một thoáng xúc động, dù cho suy nghĩ trong đầu đều trái ngược nhau. Rồi cuối cùng, Annette tặng cho Draco một nụ cười rạng rỡ và hỏi cậu ta có muốn khiêu vũ với mình không.

“Ái chà!” – Draco mỉm cười – “Giây phút hiếm hoi cậu chủ động mời tôi nhảy. Có lẽ đây là lần đầu tiên đấy!”

“Chẳng phải…” – Annette lườm cậu ta – “Cậu đã tuyên bố rằng, hôm nay mình là bạn nhảy của riêng cậu sao?”

Draco chỉ nhếch mép cười, không trả lời cô bạn thân. Cậu ta nắm tay cô bé ra sàn nhảy, làm một cái lễ chào thật lịch thiệp và cúi đầu hôn lên tay cô bé. Phong thái quý ông ấy của cậu ta làm Annette mỉm cười.

“Nhìn xem! Trông con trai chúng ta thật lịch lãm làm sao!”

Khi ấy, vợ chồng Lucius đang đứng gần quầy thức uống. Từ xa xa, cả hai nhìn thấy cái chào vô cùng hoàn mĩ của cậu con trai với bạn nhảy của nó. Narcissa gần như có thể cảm giác được niềm vui sướng trước ánh nhìn say đắm của nó dành cho đối phương. Cảm xúc của nó lộ liễu đến nỗi, rất nhiều người phải ngạc nhiên và thì thầm to nhỏ với nhau, như đang tự hỏi xem mối quan hệ của hai đứa là như thế nào. Bởi vì ai cũng thấy rõ ràng rằng cậu trai nhà Malfoy rất thích cô gái nhà Roiser.

“Em có biết tôi đang nghĩ gì không, Cissy yêu quý?”

Narcissa ngước mắt nhìn chồng, bà mỉm cười khi thấy sự xảo quyệt của ông.

“Để em đoán xem? Có lẽ…” – Bà thì thầm – “Anh hi vọng rằng vợ chồng Galvin sẽ ở mãi tận Pháp, đúng không?”

“Đúng vậy!” – Lucius trả lời, với nụ cười gian trá – “Tôi thật lòng mong rằng, họ chỉ cần trở về tham gia lễ cưới là được. Nhất là tên Galvin ấy! Tôi chắc mẩm hắn ta sẽ cật lực phản đối!”

“Anh đang nằm mơ à” – Narcissa bật cười – “Mấy hôm trước, em có nhận được thư của Doris. Cô ấy nói rằng, nếu như vẫn chưa tìm được Geoffrey Roiser, có lẽ tận cuối năm sau họ mới trở về được.”

“Geoffrey? Vẫn chưa tìm được cậu ta à? Tôi vẫn nhớ cái cậu nhóc nghịch ngợm, ưa phá phách năm nào.” – Lucius hỏi – “Những năm đầu khi còn ở Hogwarts, cậu ta nghịch đến mức bị anh trai mình tống khứ sang trường Beauxbatons ở Pháp. Và không cho phép cậu ta trở về Anh nữa! Thế mà vẫn chưa tìm được cậu ta sao?”

“Đúng vậy! Doris nói rằng, cậu ta biến mất trong một chuyến đi săn ở rừng Congo tại Châu Phi. Họ theo dấu nhiều tháng, và chỉ tìm được đũa phép của cậu ta rơi ở một con sông nào đó. May sao, họ có xem qua cây gia phả của gia tộc, và nhận thấy rằng cậu ta vẫn còn sống.” – Narcissa vuốt tóc chồng – “Bây giờ, vẫn còn đang mất tích.”

Lucius không nói gì một hồi lâu. Đôi mắt ông hướng về phía sảnh khiêu vũ, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ việc gì đó vô cùng quan trọng.

“Anh đang nghĩ gì vậy, Luke?” – Vợ ông hỏi.

“Không gì cả.” – Ông trả lời – “Tôi chỉ thật lòng hi vọng cậu Geoffrey ấy sẽ trở về lành lặn.” – Ông cười xảo quyệt – “Để mà còn dự tiệc cưới của cháu gái ruột.”

Narcissa nhìn sang chỗ con trai. Bà bật cười, lắc đầu và không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Còn con trai bà, nó vẫn đang say sưa với điệu nhảy cùng người con gái nó thích, mà chẳng màng đến cớ sự gì trên đời.

Sau buổi tiệc hôm đó, những còn ngày còn lại của kỳ nghỉ lễ không còn bao nhiêu. Draco và Annette phải ôn lại bài, chuẩn bị sách vở để trở về trường. Những ngày ấy, Annette lại có xu hướng nhốt mình trong phòng một thời gian. Cô bé đang nghiên cứu Thuật Giả Kim, có vẻ muốn tìm cách chế tạo món đồ nào đó. Annette đóng cửa phòng, từ chối không gặp Draco một vài ngày để tập trung vào công việc của mình. Điều này đã làm Draco điên tiết. Cậu ta giận đến nỗi cố ý làm lơ Annette, và không thèm nói chuyện với cô bé khi cả hai gặp nhau ở bàn ăn. Nhưng rồi cậu ta lại tức giận hơn khi thấy cách này hoàn toàn vô dụng, bởi Annette thật sự chỉ đang tập trung vào việc mà cô bé muốn làm bấy giờ. Cô bé không cho ai biết đó là gì cả. Nhưng nói về việc mà cô bé phải kỳ công nghiên cứu một cách chuyên tâm như thế, thì lại là một câu chuyện khác. Trước hết, nó bắt đầu từ Draco.

Thật ra, ngay từ khi kết bạn với Draco, và vô tình biết được số mệnh hẩm hiu của cả hai nhờ vào quả cầu Tiên Tri, Annette đã quyết định sẽ giúp đỡ và quan tâm cậu bạn thân của mình nhiều hơn. Nhưng khi một lần nữa, giấc mơ về số phận của Draco lại ám Annette vào đêm trước ngày lễ Halloween, khi ấy, cô bé đã quyết tâm tìm cách bảo vệ thằng bạn mình. Hơn nữa, cô bé cũng nhận ra Draco cũng quan trọng với mình không kém gì cha mẹ sau những năm ở thái ấp Malfoy. Thế rồi, cô bé muốn nhúng tay vào vòng xoay của số phận, thay đổi số mệnh tăm tối của cậu ta. Cô bé biết kế hoạch tiêu diệt Chúa tể Hắc Ám của mình không còn đơn giản nữa. Ngoài Roiser, nó còn kéo theo cả Malfoy vào cuộc. Hiển nhiên, Annette sẽ có suy tính khác đối với Malfoy. Nhưng cơn ác mộng vào đêm trước lễ Halloween khiến Annette phải đâm ra sợ hãi một cách vô cớ về sự an toàn của thằng bạn mình. Thế là để giải quyết nỗi sợ hãi ấy, Annette quyết định tìm một phương pháp nào đó để đảm bảo cho tính mạng của thằng bạn thân. Cô bé từng chứng kiến cái chết của cha mẹ qua hình ảnh từ quả cầu tiên tri, nỗi đau ấy quá khủng khiếp. Annette không muốn phải trải qua nỗi đau đó một lần nữa, cô bé không muốn mất đi họ – những người mình yêu thương, và kể cả người bạn thân kiêu ngạo hợm hĩnh ấy.

Thế rồi, sau những buổi tiệc tàn, Annette có vẻ đã tìm ra một phương pháp nào đó. Cô bé bất chấp nghiên cứu nó ngày đêm. Kể cả việc này có làm gia đình Malfoy đâm ra lo lắng phải viết thư báo cho cha mẹ mình, Annette vẫn chẳng bận tâm.

“Ta nghe nói, con đã nhốt mình trong phòng mấy ngày liền, Anne ạ!”

Vào một buổi sớm mai, còn cách ngày trở lại Hogwarts tầm hai ngày, Annette nhìn thấy lò sưởi trong phòng bỗng xuất hiện hình ảnh của cha. Ngọn lửa ban đầu cháy tí tách, giờ đây lại hóa thành một người đàn ông với dáng người cao gầy, nghiêm khắc.

“Có đúng thế không, con yêu?” – Ông hỏi.

Lúc đó, Annette đang ngồi chải tóc bên bàn trang điểm. Cô bé buông lược xuống bàn, bước đến lò sưởi và lặng lẽ nhìn bóng hình của cha.

“Có chuyện gì sao, thưa cha?”

Annette trả lời bằng một câu hỏi. Hiển nhiên, lời này đã làm cho chân mày lửa của ông phải chau lại. Đôi mắt lửa bừng bừng cháy một cách dữ dội hơn khi nhìn cô bé.

“Thái độ này của con là sao, Anne?” – Galvin nghiêm mặt – “Thật thiếu lễ phép! Chả lẽ Malfoy đã biến con trở nên hỗn xược như thế ư?”

“Con xin lỗi.” – Annette cúi đầu, hối lỗi một cách ngoan ngoãn – “Xin hãy thứ lỗi cho con, thưa cha. Nhà Malfoy không làm gì cả, họ rất tốt với con. Chỉ là dạo gần đây… con khá là mệt mỏi.”

“Con rất nhớ hai người.” – Annette buồn bã.

Galvin im lặng trước nỗi buồn của con gái. Tưởng chừng như nếu như ông thật sự ở bên cạnh cô bé lúc này, ắt hẳn ông sẽ dịu dàng vỗ đầu con. Tiếc rằng, ông không có ở đây, cả vợ ông cũng vậy và con gái ông chỉ có một mình. Nó ở đó với nỗi nhớ nhung cha mẹ da diết mà chẳng rõ khi nào sẽ chấm dứt.

“Nếu như đến đầu năm sau vẫn không tìm được chú Geo của con…” – Ông chậm rãi nói – “… ta sẽ kêu mẹ con trở về nước. Còn ta, sẽ ở lại đến cuối năm.”

Galvin nhìn thấy khuôn mặt con bé đỏ ửng vì hơi nóng của lửa. Đôi mắt nó long lanh, hoe đỏ, nhìn ông một cách buồn tủi. Rồi nó cúi đầu, và nói.

“Chú Geo…” – Nó bỗng đề cập đến người chú bất hạnh của mình – “Con cảm thấy khó hiểu trước sự mất tích bí ẩn của chú.”

“Mọi người có đến thế giới Muggle tìm chú ấy không?” – Con bé hỏi.

“Thế giới Muggle?” – Galvin ngạc nhiên – “Ý con là sao?”

Annette ngẩng đầu, nhìn cha mình chằm chằm. Rồi lời của cô bé làm cho ông sửng sốt như thể vừa phát hiện ra một điều gì mới.

“Chú ấy vừa mất tích, công việc của gia tộc bắt đầu xảy ra chuyện. Không gì rõ ràng hơn là có kẻ nhắm vào Roiser chúng ta ở Pháp.” – Galvin thoáng gật đầu khi nghe đến đây, tuồng như ông cũng đã sớm nghĩ ra – “Con đoán chắc mọi người cũng nghĩ đến chuyện này. Nhưng mọi người có thử điều tra kẻ thù của chú Geo chưa? Chắc chắn có điều kỳ lạ nào đó mà chúng ta chưa nhận ra… Con không biết nữa, nhưng cách tốt hơn hết, cha bảo cậu Alphonse và bác Austin điều tra xem gần đây cậu Geo ngốc nghếch có đang đấu với ai không?”

“Rất có thể chú ấy gây ra họa gì đó, rồi bị người ta trả thù.” – Con bé chau mày – “Kẻ đó biết chú Geo ở đâu, và bản thân hắn cũng đang lẩn trốn sự truy tìm của chúng ta. Chúng ta có thể mở rộng tìm kiếm trong thế giới Muggle. Bệnh viện là nơi không nên bỏ qua. Không loại trừ khả năng chú ấy được người khác cứu.”

Bởi vì có cội nguồn ở Pháp, nên không lạ gì các thành viên trong gia tộc Roiser khá đông đúc. Tuy nhiên, nếu so sánh với các thành viên của Black lừng lẫy tại Anh thì Roiser còn thua kém về số lượng. Annette được biết rằng, ông bác Frederic Roiser năm xưa sinh sống chủ yếu ở Pháp, còn ông nội cô bé quản lý gia tộc ở Anh. Cả hai anh em chia nhau tiếp quản ở hai miền đất nước, nhưng nhìn chung, cội rễ nòi giống của họ vẫn là ở Anh, vì vậy để nói rõ ràng ai là người đứng đầu Roiser thì có lẽ đó là ông nội Annette. Tình cảm của hai anh em rất tốt. Tốt đến mức, nhiều năm trước đây khi thằng con Austin Roiser – vì theo đuổi ước mơ trở thành Nhà nghiên cứu Sinh Vật Huyền Bí, mà từ bỏ vị trí trở thành người tiếp quản gia tộc; ông bác Frederic đã sẵn lòng để cháu trai thứ hai của mình là Geoffrey Roiser tiếp quản. Chú của Annette là một người khá vui vẻ, rất hòa đồng, nhưng lại cực kỳ phá phách, nghịch ngợm. Khi học những năm đầu ở Hogwarts, ông được phân vào nhà Hufflepuff. Tính cách ông hoàn toàn trái ngược với anh trai mình – Galvin, khi ấy được phân vào Slytherin. Tuy là học sinh nhà Hufflepuff nhưng ông đã có những trận quậy phá kinh hoàng, và để hậu quả cho anh trai gánh chịu. Ông từng chọc giận ông anh ruột đến nỗi bị chính ông ấy tìm cách đuổi khỏi nước Anh, và đến Pháp sinh sống với gia đình bác Frederic.

Nhưng mà, tuy có những phút giây bồng bột như thế, khi trưởng thành, chú của Annette lại thay đổi theo hướng dũng cảm và táo bạo hơn. Ông cũng sở hữu những phẩm chất giống anh trai mình: thông minh, quyết đoán, và tàn nhẫn. Những trò quậy phá đã biến thành những âm mưu đùa giỡn đầy thâm độc, cùng với quyền năng nhiệm màu được kế thừa từ huyết thống, không gì ngạc nhiên khi ông có thể khiến một ai đó phải phát điên đến tự sát. Thậm chí, Annette còn được nghe kể rằng, ông có thói quen để lộ niềm vui của mình trên môi khi chứng kiến đối thủ phải quỳ xuống van xin. Bởi vì là người rất thân thiện và kết bạn, nên mối quan hệ xã giao của ông rất rộng. Nhưng Annette chưa từng hình dung ra cảnh tượng ông dùng nụ cười rạng rỡ ấy tặng cho kẻ thù và đi kèm với trò chơi tử thần nào đó. Phù thủy nước Anh khác với phù thủy nước Pháp. Trái với những quy tắc cổ hủ và trang nghiêm, lối sống phù thủy ở Pháp thường tự do hơn và không bị áp đặt một cách quá quắt như phù thủy Anh. Không gì ngạc nhiên khi ở đây có những cá nhân, hoặc gia tộc, tranh đấu với nhau vì lợi ích nào đó đến một mất một còn. Rồi khi hay tin ông chú mất tích, Annette nhìn thấy cha cực kỳ lo lắng cho em trai. Nhưng vì muốn để con gái tập trung học tập, nên khi sang Pháp, cha mẹ cô bé chẳng bao giờ nói lời nào về tình hình và tiến triển trong việc tìm kiếm. Thỉnh thoảng, họ chỉ đề cập đến khi được hỏi mà thôi.

Rồi bấy giờ, Annette đã làm cha mình ngạc nhiên đến mức phải im lặng một hồi lâu, không chút phản ứng. Ông bắt đầu ngẫm nghĩ đến những chi tiết mà mình đã điều tra trong một năm qua. Hiển nhiên, tất cả các đối thủ hay những đối tượng gây tranh chấp với cậu em trai quý hóa đã không thoát khỏi sự nghi ngờ của ông. Tuy nhiên, vẫn có một số đối tượng vẫn chưa được ông đích thân gặp mặt. Hơn nữa, việc đến thế giới Muggle để tìm kiếm là một ý nghĩ lạ lùng mà ông chưa bao giờ nghĩ đến. Đơn giản đây là tranh chấp xảy ra ở thế giới phù thủy. Không một quý tộc phù thủy nào muốn đặt chân vào thế giới Muggle cả, trừ khi bị cái chết săn đuổi.

“Có những lúc, những kẻ trong cuộc mê muội cần lời sáng suốt của những kẻ ngoài cuộc.” – Galvin nói với con gái – “Lời này quả đúng với ta bây giờ, Anne ạ! Con nói rất hay, thế giới Muggle là nơi mà ta không ngờ đến.”

“Ta sẽ lo chuyện đó sau khi kết thúc cuộc nói chuyện này.” – Mặt ông lại nghiêm nghị, lạnh lùng – “Trở lại vấn đề ban đầu, ta nghe nói con đã nhốt mình trong phòng nhiều ngày liền. Vì sao vậy? Thằng nhóc nhà Malfoy ăn hiếp con à?”

Annette mím môi, không dám nhìn thẳng vào mắt cha mình dù cho ông đang hiện diện bằng một ngọn lửa. Cô bé chỉ nói rằng bản thân đang nghiên cứu Thuật Giả Kim. Vì lo sợ ông sẽ hiểu lầm Draco, cô bé nhấn mạnh rằng cậu ta chưa bao giờ bắt nạt mình.

“Con có cần ta giúp đỡ chứ?” – Ông lại hỏi – “Ta cho rằng, để con bỏ công ngày đêm nghiên cứu cẩn thận như thế, chắc chắn vật đó cực kỳ quý giá. Ta có thể bảo Cabby và Calmy đang trông coi trang viên, vào phòng ta lấy vài quyển sách mà con cần.”

“Ôi!” – Hiếm khi Annette phải kêu lên một cách vui vẻ – “Con cám ơn cha, người thật tuyệt!”

Galvin không nói lời nào trước sự vui vẻ của con gái. Ông lặng lẽ quan sát con, rồi gặn hỏi thêm một vài chuyện gần đây. Ông rất muốn biết những tháng ngày sống ở thái ấp của con như thế nào, nhà Malfoy đối đãi tử tế với nó ra sao, còn cả thằng nhóc ranh chết tiệt kia nữa. Nó có xứng đáng trở thành người bạn tốt không? Hiển nhiên, ông chẳng lấy làm vui vẻ gì khi phải để lại đứa con yêu quý ở lại một mình trong nước. Dù cho được gia đình thằng bạn giúp đỡ, nhưng ông vẫn không an tâm chút nào.

“Con phải tuyệt đối cẩn thận thằng nhóc ấy.” – Ông dặn – “Nó tên gì nhỉ? Cái gì Malfoy nhỉ? Thôi mặc xấc nó tên gì, ta chỉ hi vọng lòng dạ của nó không đen tối như thằng cha của nó.”

“Con nên nhớ, Anne ạ! Cánh con trai tuổi mới lớn rất xảo trá! Chúng sẵn sàng làm đủ thứ chuyện từ điên rồ đến ngốc nghếch chỉ để có được sự chú của các cô gái. Thằng nhóc ấy cũng không ngoại lệ. Nếu như nó dám có ý đồ xấu với con, con có thể báo cho ta ngay lập tức.” – Ông trầm ngâm – “Ta có thể kiếm cho con một người bạn tử tế khác.”

Lời dặn của cha khiến Annette bối rối đến bật cười. Cô bé lắc đầu và giải thích rằng mình và Draco chỉ là bạn thân bình thường mà thôi. Nhưng cho dù Annette cam đoan đến mức nào, cha cô bé vẫn không tin. Ông nói rằng, có một người bạn thân như Lucius Malfoy đã quá đủ để giúp ông hiểu rõ bản chất xảo quyệt không thua gì rắn độc ấy. Ông còn lạnh lùng tuyên bố rằng, chưa bao giờ ông hài lòng khi Annette chọn Draco làm người bạn đầu tiên.

“Nếu cha căm ghét Malfoy như thế, vậy tại sao cha lại để con đến nhà họ làm khách trong suốt thời gian qua?” – Annette hỏi, vẻ điềm tĩnh – “Đó là bởi vì một phần nào trong tâm trí, cha biết Malfoy là một người bạn tốt, rất đáng để gởi gắm và tin tưởng. Đúng không?” – Lời này của cô bé như chọc trúng tim đen của ông, ngọn lửa trong lò bắt đầu phừng lên dữ dội.

“Đối với con, Draco cũng thế!” – Annette nói một cách quyết đoán – “Cho dù cậu ấy rất xấu tính, nhưng cậu ấy là người bạn tốt nhất mà con có! Con rất vui và tự hào về điều này!”

Ngọn lửa trong lò bỗng vụt tắt. Mới đây nó còn bừng lên dữ dội vì cơn giận của người cha nghiêm khắc, nay lại tắt ngúm, chỉ còn hơi tàn. Nhưng Annette nghe văng vẳng đâu đó trong không trung, tiếng nói của cha mình còn vọng lại.

“Ta chỉ muốn con được vui vẻ. Hi vọng con không hối hận vì có một người bạn là Malfoy!”

Annette cúi đầu, nhìn chằm chằm đống tro bên trong lò, rồi lại ngẩng đầu, bước đến bàn học của mình. Trên bàn lúc này lộn xộn với biết bao món đồ luyện kim và chế tạo, còn có cả một chồng sách với một quyển trục đang để mở. Annette cầm quyển trục ấy lên bàn. Ánh sáng từ những cổ ngữ trên trang giấy chói lòa trong đôi mắt cô bé.

“Con sẽ không hối hận, thưa cha.” – Annette thì thầm.

Trước vài ngày học kỳ mới bắt đầu, Draco và Annette lên tàu trở về Hogwarts. Trước khi tiễn hai đứa trẻ tại sân ga, Lucius và Narcissa đã dặn dò cả hai rất nhiều điều. Lucius kéo cậu con trai sang để nói chuyện riêng, ngay cả vợ ông cũng có một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng với Annette. Bà hỏi thăm tâm trạng gần đây của cô bé. Bà tinh tế và khéo léo nói rằng dạo gần đây Draco có hơi cáu kỉnh, nên mong cô bé đừng để bụng cậu ta. Ắt hẳn là bà đang ám chỉ đến chuyện Draco đã giận Annette vì cô bé cứ nhốt mình trong phòng suốt những ngày cuối cùng ở kỳ nghỉ, và không chịu dành thời gian cho cậu ta. Annette chỉ biết là Draco thích được quan tâm và chú ý, cô bé hiểu nguồn cơn giận của cậu bạn. Nhưng cô bé không hiểu cơn giận phần lớn xuất phát từ cảm tình của cậu ta dành cho mình. Rồi trước khi để hai đứa lên tàu, Narcissa giúp cả hai làm lành với nhau. Bà yêu cầu cả hai ôm nhau thật chân thành, và nói lời xin lỗi nhau. Bà nói rằng một cái ôm ấm áp sẽ làm cả hai thấu hiểu nhau hơn, và đẩy lùi mọi hiểu lầm ở tình bạn. Và quả thật là thế. Khi chứng kiến hai đứa trẻ ôm nhau, bà kín đáo bảo chồng quan sát kĩ thái độ của con trai. Trông thằng bé khi đó vui sướng đến mặt mũi đỏ bừng. Nó còn len lén ngửi tóc mây của cô bạn thân mà chẳng biết được hành vi của mình bị cha mẹ nhìn thấu. Khi cả hai buông nhau ra, thằng bé lại giả vờ còn hờn giận. Nó mím môi, hất cằm một cách ngạo mạn. Nhưng sau đó, nó nắm tay và dắt cô bạn lên tàu.

“Thằng bé thật giống anh lúc trước, Luke ạ!” – Narcissa nói với chồng, khi ngắm nhìn hai đứa trẻ – “Em nhớ trước kia, anh cũng từng lén ngửi tóc của em như thế.” – Bà mỉm cười – “Thậm chí, anh còn hôn tóc của em nữa. Lúc đó, anh đã làm ngạc nhiên đến mức phải viết thư để hỏi mẹ hành động này có nghĩa là gì.”

Lucius kéo vợ vào lòng. Ông hôn lên trán bà, nắm lấy lọn tóc của bà và hôn lên đó.

“Nó có nghĩa là, tôi rất say đắm em, em yêu quý!” – Ông dịu dàng nói.

Khi trời bắt đầu tối, tàu tốc hành cuối cùng cũng đến Hogwarts. Lần này, không có ai có mặt để đưa đón các học sinh vào lâu đài nữa. Nhưng ở ngoài cổng làng có nhiều cỗ xe không người lái, học sinh sẽ sử dụng nó để vào lâu đài. Annette và Draco theo sau một số học sinh năm trên, và cùng với nhiều học sinh nhà khác sử dụng cỗ xe đó để trở về trường. Tụi nó bước vào lâu đài vừa vặn thời gian dùng bữa tối. Nhưng hai đứa quyết định trở về phòng sinh hoạt chung trước, sau đó mới hẹn nhau đến Đại Sảnh Đường dùng bữa. Bấy giờ, những đồ trang trí lễ giáng sinh cũng đã được tháo gỡ khỏi các hành lang. Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin cũng trở lại hình dáng ban đầu trước mùa lễ. Số lượng học sinh nhà trở về trường sớm như Draco và Annette cũng không nhiều. Chỉ có lác đác vài người mà thôi. Ngay cả những nhà khác cũng vậy, không khí khá lạnh lẽo và heo hút. Nhưng chỉ có nhà Gryffindor thì không như thế. Khi đến Đại Sảnh Đường để dùng bữa, Annette nhìn thấy dãy bàn ăn nhà Gryffindor vẫn náo nhiệt ồn ào như thường ngày. Đó là bởi vì bốn anh em nhà Weasley và Harry Potter. Annette nghe đứa nào đó nói rằng, họ không trở về nhà để nghỉ lễ mà lại đón Giáng sinh ở Hogwarts. Thế là những trò chọc phá không giới hạn của anh em sinh đôi tóc đỏ ấy bắt đầu lộng hành khắp mọi hành lang, cửa nẻo. Annette còn nghe học sinh ở nhà Ravenclaw nói rằng, những người ở lại nghỉ lễ đều phát mệt với sự nghịch ngợm của anh em nhà họ. Rất nhiều người bị chọc phá đến tức điên.

“Nếu tụi nó dám chọc đến tôi…” – Draco nói với Annette khi liếc qua nhìn dãy bàn ăn nhà Gryffindor – “… tôi sẽ cho tụi nó trả giá đắt!”

“Vậy sao?” – Annette mỉm cười – “Mình cứ tưởng cậu sẽ méc cha cậu.”

“Tất nhiên là tôi sẽ làm thế!” – Cậu ta liếc Annette, rồi hất cằm nói – “Cha tôi rất lợi hại! Ông ấy sẽ tìm cách giúp tôi trả thù. Cậu không biết ông ấy có rất nhiều mưu kế xảo quyệt đến mức nào đâu! Hơn nữa, cha của tụi tóc đỏ đó cũng đáng ghét hệt như tụi nó vậy. Cha tôi ghét cả đám nhà chuột ấy cực kỳ!”

“Mình nghĩ rằng, có những chuyện cậu không cần nhờ đến sự giúp đỡ của ông ấy.” – Annette khẽ nói – “Bởi cậu không nhận ra, cậu lợi hại không thua gì ông ấy. Cậu được kế thừa sự gian trá và ranh ma của ông rất nhiều. Mình tin chắc, khi trưởng thành, cậu sẽ lợi hại hơn cả cha cậu.”

Đôi mắt xám của Draco rực sáng với cái nhìn chằm chằm vào cô bạn thân, không chớp mắt. Cậu ta nhếch mép cười một cách tự mãn, rồi bất chợt ghé sát vào Annette và thì thầm hỏi.

“Cậu nghĩ như thế thật sao? Tôi cho rằng tôi có thể giỏi hơn ông ấy ư?”

“Đó là chuyện đương nhiên.” – Annette trả lời – “Có rất nhiều chuyện cậu có thể giải quyết một cách hoàn mĩ mà chẳng cần gì đến sự giúp đỡ của ông ấy. Ví như đám Weasley. Nếu tụi nó chọc phá cậu, mình nghĩ rằng cậu có cách trả đũa vô cùng đáng sợ. Và khi đó, cậu chỉ nhớ đến cha khi muốn chia sẻ thành quả đáng tự hào của bản thân với ông. Chắc chắn, ông sẽ rất vui.”

Những lời của Annette như mang theo sức mạnh ma thuật nào đó, nó dần xâm nhập vào trí óc Draco, thổi bùng ngọn lửa của niềm tin và sự kiêu ngạo; rồi chỉ trong thoáng chốc, Draco chợt cảm thấy bản thân cực kỳ mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức như không có gì trên thế giới này khiến mình sợ hãi hay lo lắng. Cậu ta nhìn cô bạn thân mãi, bỗng chốc muốn thổ lộ hết thẩy cõi lòng để cho cô bé biết. Cậu ta cũng không cần phải nhờ đến sự trợ giúp của cha, vì cậu ta chợt cảm thấy không cần thiết nữa.

“Ngày mai, mình sẽ đến thư viện một chuyến.” – Như chẳng nhận ra sự khác lạ của thằng bạn, Annette vẫn tiếp tục nói.

“Mình sẽ tìm cách đánh cắp chìa khóa của bà Pince. Mình muốn lên ngọn tháp trong thư viện để tìm một vài quyển sách trong đó.”

Annette giơ tay dùng phép triệu hồi, ngay lập tức ly kem dâu nhảy từ tít bên kia bàn nhảy vào tay cô bé.

“Cậu có kế hoạch gì chứ?”

Cô bé hỏi, nhưng Draco không trả lời. Phải đến khi Annette ngoảnh đầu, cô bé mới nhận ra cậu ta vẫn luôn nhìn mình đăm đăm với vẻ mặt khá kỳ lạ.

“Draco?” – Annette hỏi – “Cậu sao thế?”

Draco hít một hơi sâu, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời. Rồi bấy giờ cậu ta mới thu lại ánh mắt của mình, những suy tưởng bỗng chốc bay toáng. Draco cầm chiếc muỗng vàng, chợt giành lấy ly kem của Annette và múc ăn ngon lành trước ánh mắt kinh ngạc của cô bé.

“Tại sao cậu lại ăn kem của mình?”

Hiếm khi có thể chứng kiến một Annette cáu giận như bây giờ. Từ vẻ điềm tĩnh thản nhiên, nay lại quay ngoắt sang thái độ phẫn nộ không chút dấu hiệu báo trước. Cô bé hết sửng sốt một cách ngỡ ngàng, rồi lại trừng mắt giận dữ trước hành động của thằng bạn thân. Một chút trẻ con nào đó trong tâm hồn lại lộ ra, bắt đầu chất vấn thằng bạn một cách dữ dội.

“Cậu ăn kem của mình! Draco!” – Annette mím môi tức giận – “Tại sao cậu làm như thế với mình?”

Draco khá bất ngờ vì lần đầu tiên chứng kiến một mặt khác lạ của cô bạn thân. Cậu ta thoáng ngỡ ngàng, rồi lại mỉm cười một cách xảo quyệt, thích thú. Cậu ta dùng vẻ mặt khinh khỉnh trả lời, như thể cố ý chọc tức Annette.

“Bởi vì tôi muốn chọc phá cậu đấy!”

“Draco Malfoy!”

“Xem kìa!” – Draco mỉm cười – “Chỉ một ly kem mà cậu đã như thế! Thật là ngốc không thể tả!”

Rồi như thấy cô bạn thân của mình bấy giờ quá đáng yêu, cậu ta đưa tay véo gò má hồng ấy một cái, rồi lại phá ra cười trước vẻ mặt giận dữ của cô bé.

“Bây giờ tôi đã biết rồi nhá!” – Cậu ta châm chọc – “Hóa ra cậu cũng có lúc trẻ con như thế, thật là xấu hổ, Anne ạ!”

Lúc đó, mặt mũi Annette đỏ ửng. Cô bé giằng lấy ly kem của mình từ tay cậu ta, rồi đứng dậy, giận dữ xoay người bỏ đi và không thèm nói lời nào. Cô bé cũng không biết thằng bạn thân đã dõi theo bóng lưng mình với đôi mắt rực sáng và nụ cười nham hiểm nở trên môi. Cậu ta không những không chút lo lắng, mà còn thích thú vui vẻ đến nỗi như nghĩ ra một loạt trò quậy phá nào đó để chọc ghẹo cô bạn thân. Tuy nhiên, có lẽ những trò chọc ghẹo ấy không quá đáng lắm, bởi bản thân cậu ta không nỡ làm tổn thương đến người con gái mình thích, cũng chẳng nỡ làm cô buồn.

“Này! Chờ tôi với!”

Ngày hôm sau, có thêm vài học sinh nhà Slytherin trở về trường. Từ sớm, Annette nhìn thấy phòng sinh hoạt chung đông đúc hơn hôm qua rất nhiều. Vẻ mặt ai nấy cũng phấn khởi, vui vẻ. Họ tụ họp với đám bạn ở một góc nào đó trong không gian phòng, kể cho nhau nghe về những điều thú vị trong kỳ nghỉ lễ. Đám bạn của Annette cũng đã trở lại. Pansy nhào đến tặng cô bạn thân một cái ôm thật nồng ấm khi vừa bước vào phòng sinh hoạt chung, theo sau cô nàng là đám Blaise. Tụi nó tình cờ mà như đã có hẹn trước, làm Draco phải hoài nghi một phen. Rồi Blaise bắt đầu phàn nàn trước cái ôm của Annette dành cho Pansy, cậu ta tỏ ra buồn bã khi không được đón nhận lời chào nhiệt tình như thế của cô bé. Và tiếp sau đó, cậu ta, cả Goyle và Crabbe cũng nở nụ cười vui vẻ khi được mỗi đứa đều được Annette tặng cho cái ôm chào mừng.

“Các cậu trông thật ngu ngốc!” – Draco đã nói như thế, khi ấy cậu ta hừ mũi một cái đầy khinh bỉ trước vẻ mặt rạng rỡ ngờ nghệch của Crabbe.

Blaise không trả lời Draco. Cậu ta chỉ ném cho thằng bạn ánh mắt châm chọc. Cậu ta mỉm cười và thản nhiên nói.

“Nhưng mà tụi này là đồng minh đắc lực trong việc tìm cách đánh bại tình địch của cậu đấy nhé! Tôi nhận được tin rằng, tối nay cậu quý tử nhà Nott đó sẽ trở lại đây. Thời gian có vẻ vừa vặn dùng bữa tối ở Đại Sảnh Đường.”

Draco quay ngoắt đầu nhìn Blaise. Nét dữ tợn hung ác thoáng xuất hiện trên khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta, và vẻ căm thù ấy làm cho Goyle đứng bên cạnh phải giật mình chết khiếp. May sao cho Draco, khi ấy Annette mãi trò chuyện với cô bạn thân Pansy, nên ngoài cánh con trai trong nhóm thì cả hai cô nàng chẳng biết tí gì về cuộc trò chuyện của họ.

“Được lắm!” – Draco nói, thoáng nhìn qua Annette.

“Trước hết chúng ta sẽ theo dõi nó!” – Cậu ta nói nhỏ – “Bây giờ tôi cần một chỗ nào đó để bàn thật kĩ về việc này!”

“Nhưng còn Annette? Chẳng phải cậu luôn dính lấy cô ấy sao?” – Blaise cười khinh bỉ.

“Một lát nữa…” – Draco lắc đầu – “Anne sẽ đến thư viện. Và khi ấy chúng ta có kha khá thời gian. Nhớ kêu Pansy tham gia luôn!”

Bởi vì là một người cực kỳ thù dai, nên Draco đã sớm quyết định tìm cách trả thù Theodore Nott chỉ vì ở buổi dạ hội Giáng sinh cậu ta đã dám lừa gạt cả bọn, và có ý tiếp cận Annette. Đúng là có rất nhiều chàng trai muốn tán tỉnh và tiếp cận cô bé, nhưng đối với Draco mà nói, Nott là một đối thủ đáng gườm khi mà cậu ta có thể nguy hiểm đến mức nghĩ ra cách muốn tham gia nhóm để được ở gần Annette. Cả đám khi ấy còn cứ ngỡ Nott sẽ là một người bạn cùng cạ với tụi nó, nhưng thật không ngờ rằng cậu ta có mưu đồ riêng. Sau buổi hôm đó, Draco đã tuyên bố sẽ không cho Nott được yên. Cậu ta tin rằng, chắc chắn Nott còn có mưu đồ khác sau khi thất bại ở buổi dạ hội. Rồi ngày hôm đó, khi đám bạn vừa trở lại trường, Draco đã bí mật mở cuộc họp nhỏ để tìm cách đối phó Nott. Dĩ nhiên Annette không được phép biết chuyện này. Ngoài Goyle và Crabbe tỏ ra thích thú với việc đối phó Nott, thì Blaise lại tỏ ra thờ ơ không hứng thú. Nhưng cậu ta lại sẵn sàng tham gia khi thằng bạn thân cần trợ giúp. Còn Pansy, khi có mặt trong buổi họp nhỏ vào chiều hôm đó, cô nàng đã cười khúc khích và cho rằng đám con trai thật đần độn và ngốc nghếch. Tuy nhiên, cô nàng cũng khá tò mò với kế hoạch của Draco. Và dù cho có những lời chê bai, cô nàng cũng đồng ý tham gia vì cảm thấy bản thân sẽ rút ra được một vài kinh nghiệm đối phó tình địch trong tương lai.

“Có đôi khi, tôi phải công nhận…” – Pansy nói với Draco – “… khi cần thì trong đầu của cậu toàn những kế hay!”

“Nhưng mà…” – Cô nàng tiếp tục nói trong khi Draco hất cằm một cách kiêu ngạo – “Chẳng phải cậu là Thủ tịch hay sao? Mấy chuyện theo dõi này dễ ợt! Cứ bảo những đứa khác giúp cậu là xong! Chúng ta chỉ việc nghe báo cáo và nghĩ ra đối sách thôi.”

“Pansy nói phải đấy!” – Blaise tiếp lời – “Thủ tịch có rất nhiều đặc quyền mà cậu còn chưa sử dụng hết. Cậu còn có thể dùng đặc quyền đó công khai bắt nạt Nott, tôi không nghĩ Huynh trưởng và các vị Thủ tịch khác sẽ xen vào việc này. Bởi vì…” – Blaise mỉm cười ngạo mạn – “… họ là Slytherin.”

Buổi họp nhỏ của cả bọn sau đó có quyết định như thế nào, việc này không quan trọng. Annette cũng không biết mình trở thành đối tượng được bảo vệ trọng điểm của cả nhóm. Lúc này, cô bé vừa mượn sách ở thư viện và đang trên đường trở về phòng sinh hoạt chung. Cô bé vẫn chưa xong kế hoạch nghiên cứu Thuật Giả Kim của mình, nó chỉ bị trì hoãn bởi sự kiện trở về trường mà thôi. Chiều hôm đó, tuy không tìm được cơ hội để đánh cắp chìa khóa của bà Pince, nhưng cô bé đã tìm ra một giải pháp khác hay và minh bạch hơn. Sau khi Annette có một cuộc trò chuyện chân thành với bà Pince, để giãi bày mong muốn của mình với tri thức; có lẽ vì sự xuất sắc của cô bé nên bà đã nói rằng, bà sẽ sẵn lòng để Annette được phép bước vào tòa tháp nhỏ để mượn số sách trong đó nhưng với một điều kiện. Đó là phải có giấy xác nhận cô bé đủ năng lực và tư cách để đọc những quyển sách nguy hiểm đó, mà giấy đó phải có chữ ký xác nhận từ vị giáo sư chủ nhiệm nhà – Severus Snape. Hiển nhiên, đây là một điều vô cùng dễ dàng mà Annette có thể làm được. Thế là trên đường trở về từ thư viện, cô bé quyết định ghé vào văn phòng của Giáo sư Snape ở tầng hầm, trình bày lý do và xin ông hãy giúp mình. Nhưng tiếc rằng, chuyện xảy ra tiếp theo sau đó buộc Annette phải trì hoãn ý định của mình thêm một vài hôm. Bởi cô bé không ngờ đến bản thân lại dây vào một chuyện vô cùng phiền phức.

––> Chương tiếp theo: Chương 14

Bình luận về bài viết này