Draco Malfoy đứng trên một mỏm đá hướng ra biển. Bầu trời âm u, lạnh lẽo, xám xịt hệt như màu mắt của anh. Cơn gió từ phía bên kia đại dương vĩ đại ùa đến, như thể đang chạy đua với thời gian, cứ quần quật thổi với sức mạnh khủng khiếp đủ để vật ngã bất kỳ ai nếu họ có phút lơ là, sơ sẩy. Nhưng cơn gió ấy không làm gì được Draco. Anh đứng đó, trên mỏm đá lớn màu đen hướng thẳng ra biển. Anh đứng một cách hiên ngang, vững chãi, thản nhiên. Hai tay anh đút vào túi quần, đầu hơi ngẩng, mắt hơi nheo và đôi môi khẽ nhếch. Anh mặc kệ từng đợt gió buốt lạnh thổi vào mặt, mặc kệ cơn rùng mình đang chảy dọc khắp cơ thể. Anh như chẳng quan tâm đến sự đe dọa của cơn gió, mà cứ đứng như thế một cách dửng dưng và đón nhận nó chẳng chút sợ hãi. Khuôn mặt anh có vẻ đăm chiêu, dường như anh vẫn đang đắm mình trong tâm trí.
“Này! Đừng đứng chỗ đó nữa! Cậu sẽ bị ngã đấy!”
Draco bật cười thành tiếng, tiếng cười bật ra ngay sau khi câu nói nhắc nhở đó kết thúc. Đó là một tràn cười đầy mỉa mai, ngạo mạn, đủ khiến cho người ta phải khó chịu và nổi điên. Và tất nhiên, nó đã làm cho thành công làm cho một ai đó nổi giận.
“Cậu cười cái gì hả?”
Draco ngoảnh đầu, và nhìn cô gái đứng sau lưng mình. Đó là một cô gái khoảng mười bốn tuổi, có vẻ ngoài bình thường với mái tóc màu nâu, đôi mắt đen và chút tàn nhang lấm tấm trên mặt. Cô nàng lúc này trợn mắt nhìn Draco với cái nhìn khó chịu, cáu kỉnh. Khuôn mặt thanh tú non trẻ lúc này vì tức giận nên cũng chẳng xinh xẻo chút nào.
“Pansy, thật sự thì tôi vẫn chưa quen được với cái dáng vẻ Muggle này của cậu đâu! Hahaha!!”
Draco lần nữa phá ra cười. Anh bước xuống mỏm đá, đến gần chỗ cô bạn của mình. Trông anh khá hứng khởi và vui vẻ.
“Câm miệng!”
“Cậu đừng tưởng dáng vẻ bây giờ của cậu dễ coi lắm, lão già chết tiệt!!”
“Trông cậu bây giờ thật gớm ghiếc! Một lão già 60 tuổi! Xấu xí, cục mịch, lại còn mang khuôn mặt hệt như một con cáo!”
Nụ cười trên môi Draco tắt ngúm. Lời của Pansy lúc này hệt như một cái tát giáng vào mặt anh. Anh thôi không cười nữa, mà trừng mắt nhìn cô nàng.
Đây là điều khiến Draco cực kỳ khó chịu. Đơn giản là bởi vì anh biết cô bạn mình đang nói sự thật. Anh không biết dáng vẻ của mình trong mắt người khác như thế nào, anh không quan tâm đến điều đó. Nhưng cái anh quan tâm và lo lắng nhất là hình ảnh của mình trong mắt Annette. Nếu đúng như lời Pansy nói, vậy liệu Annette có chán ghét mình không? Draco thầm nghĩ.
Vào ngày thi đầu tiên, ở trong thế giới Muggles, không một học sinh nào được quyền lựa chọn dáng hình bên ngoài mà mình muốn. Tất cả đều là ảo ảnh đánh lừa thị giác của người bên ngoài, tạo nên một lớp ngụy trang hoàn hảo để không một ai nhận ra được thân phận của nhau. Pansy mang trong mình một vẻ ngoài không thể nào bình thường hơn: một cô gái mười bốn tuổi chưa trưởng thành với chút nhan sắc chẳng có gì lấy làm nổi bật lắm. Người ta sẽ khó chú ý đến Pansy nếu như cô nàng đứng cùng với những cô gái khác, tuy nhiên, đây cũng là một lớp ngụy trang hoàn mĩ nếu xét về mục tiêu của bài thi. Trái ngược với Pansy, vẻ ngoài của Draco lại đặc biệt khiến người ta chú ý: mắt xếch, mũi nhọn, lấm tấm tàn nhang trên trán và hai bên má, bộ ria trên mép chẳng ăn rơ chút nào với cái miệng rộng và đôi môi dày; làn da thì nhăn nheo, trắng đến nhợt nhạt; mái tóc bạc màu, mượt nhưng mỏng và thưa; dáng người lọm khọm, nhưng lại mập mạp, có da có thịt; tay chân run rẩy và phải giữ thăng bằng một cái gậy. Đó là dáng hình của một ông lão ngoài tuổi 60, tuy nhiên, ông lão này trông chẳng dễ ưa tí nào. Đặc điểm trên khuôn mặt ông ta làm người ta liên tưởng đến khuôn mặt của một con cáo ở ngay cái nhìn đầu tiên. Ông ta không sở hữu vẻ ngoài đẹp đẽ, trái lại, vẻ ngoài xấu xí cùng với sự ngạo mạn trời sinh lại khiến người ta cảm thấy chán ghét và lầm tưởng đây là một lão già tham lam, nham hiểm, chuyên làm những việc xấu xa. Nếu như người đàn ông này nhìn chằm chằm một người phụ nữ nào đó, người ta sẽ dễ dàng hình dung ông ta là một lão già dâm ô, bỉ ổi, bụng dạ đen tối; hoặc nếu ông ta đi cùng với một người giàu có, người ta sẽ nghĩ ông ta là một lão già tham lam, gian xảo, chuyên nịnh hót và lừa gạt người khác. Nhìn chung, người ta rất khó nảy sinh thiện cảm và thay đổi ấn tượng xấu của mình từ vẻ ngoài của một người đàn ông như thế.
Nếu xét về mục tiêu của ngày thi đầu tiên, ngoại hình mà Draco sở hữu lúc này rất khó để anh làm tốt bài thi của mình: đạt được sự tin tưởng của Muggles. May mắn thay, Draco đã lường trước trường hợp này và anh có thể gian lận bằng phép màu được giấu trong đôi mắt. Tuy nhiên, nếu xét về mục đích cá nhân – cho kế hoạch – cho chính bản thân anh và Annette, thì ngoại hình mà anh sở hữu lúc này chẳng phải là một điều tốt lành.
Draco nhìn Pansy, môi mím chặt một cách giận dữ. Cảm giác bức bối trong lòng bỗng thổi bùng cơn giận của anh, và càng khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết.
Nếu như tiêu chí chọn bạn đời của cô ấy có liên quan đến vấn đề ngoại hình, thì mình phải làm sao đây? Cô ấy sẽ không còn chú ý đến mình nữa ư?
Chẳng biết từ bao giờ, câu hỏi này đã trở thành một trong những nỗi ám ảnh của Draco. Đặc biệt là bây giờ, trong dáng hình một tên già xấu xí sáu mươi tuổi, nỗi ám ảnh ấy đã thổi bùng lên ngọn lửa sợ hãi và lo âu của anh. Nó từ một đốm lửa nho nhỏ, dần dần trở thành một ngọn lửa to và vĩ đại, nuốt trọn luôn cả cái sự kiêu ngạo, tự tin mà anh sở hữu từ trước đến nay. Và bây giờ, lời của Pansy càng khiến cho anh cảm thấy hoảng hốt hơn bao giờ hết.
“Này…”
“Vậy cậu có nghĩ… Anne sẽ nhận ra tôi không?” – Draco nói như thì thầm.
Không có gì ngạc nhiên khi Draco hỏi Pansy về mình và Annette trong khi anh đang mang thân phận Blaise. Hiển nhiên, Pansy đã biết thân phận thật sự của anh, và có lẽ, cô nàng cũng biết luôn cả việc anh và Blaise hoán đổi thân phận cho nhau.
“Tất nhiên là không đời nào, đồ đần!”
Pansy trả lời, cô nàng vẫn chưa hết bực tức.
“Nếu như không phải chúng ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho việc nhận ra nhau dễ dàng hơn, thì tôi đã chẳng đời nào nghĩ một lão già như cậu lại là Draco Malfoy!”
Sau khi tiến vào cánh cửa không gian, Pansy đã ngất đi một lúc. Khi tỉnh dậy, cô nàng đã nhận ra mình đang ở bên bờ biển. Bầu trời lúc ấy bị vây đầy sắc màu âm u, xám xịt của vầng mây. Không hề có một tia nắng chói chang nào có thể xuyên qua được tầng lớp mây dày dặc ấy. Khi Pansy nhận ra nơi mình hạ cánh chẳng khác nào một cái đảo hoang, cô nàng đã có hơi lo lắng, sợ hãi. Đơn giản là bởi vì lúc tiến vào cánh cửa thần, Dumbledore đã ra lệnh xuất phát từng nhóm một, và Pansy chắc chắn giây phút mới đây cô nàng còn đứng bên cạnh đám bạn của mình, nhưng sau đó tất cả lại bị lạc lẫn nhau và bây giờ cô nàng chỉ còn một mình mà thôi. Sau khi đi bộ chừng mười phút, thành viên đầu tiên trong nhóm mà Pansy tìm thấy chính là Draco. Khi đó, cô nàng cứ ngỡ là một lão Muggle nào đấy đang đi tản bộ ven biển. Lão ta mặc trên người bộ suit khá sang trọng, oai vệ, nhưng tư thế của lão trông cực kỳ lố bịch khi đứng thẳng lưng. Bởi cái vóc dáng mập mạp, lùn tịt và lọm khọm ấy nên được chống đỡ bởi một cây gậy thì may ra trông dễ coi đôi chút, nhưng không, lão ta đứng thẳng và còn kiêu ngạo một cách thản nhiên đứng một chỗ quan sát khi thấy Pansy. Cái dáng vẻ khi ấy của lão thật bỗng chốc khiến cô nàng ghê tởm đến mức muốn dùng đũa phép chọc mù đôi mắt xếch xấu xí đó nếu như có thể.
Sắc mặt của Draco lúc này chẳng dễ coi chút nào trước lời mỉa mai của Pansy. Bàn tay anh siết chặt cây gậy chống trên tay một cách giận dữ. Cây gậy chống này là cái gậy mà anh theo lời Pansy tìm và sử dụng để lớp ngụy trang bên ngoài được hoàn hảo hơn, và lúc này, cú siết của anh mạnh đến nỗi tưởng chừng như có thể bóp nát cả đầu gậy.
Draco không nói gì nữa. Anh nắm cây gậy, và bỏ đi trước, hướng về con đường mòn ở gần đó. Anh đi và bỏ mặc Pansy vẫn còn đang tức giận. Cơn gió biển ào ạc thổi đến thổi tung chiếc áo choàng của anh, nó càng thổi dữ dội hơn khi anh đi đến gần con đường mòn bằng sỏi đá. Dấu chân anh in đậm trên mặt cát, ống quần màu kem bết bẩn bởi độ dài quá mức của nó. Anh bước đi một cách lặng lẽ, với khuôn mặt đầy ưu tư. Đôi mắt anh lúc này mang bóng hình xám xịt của mây, tưởng chừng như đôi mắt ấy đang phản chiếu cho tâm trạng u buồn của anh.
“Này! Này! Dra… Blaise!! Cậu đi đâu đấy? Đợi tôi với!”
Pansy đuổi theo Draco. Trông cô nàng có vẻ chật vật khi chạy trước độ sâu của cát biển. Khi vừa bắt kịp được thằng bạn, Pansy nhận ra cả hai đã đứng trên con đường mòn đầy sỏi đá.
“Chúng ta đi đâu thế?” – Pansy hỏi.
“Làm nhiệm vụ. Tìm Muggles, hoàn thành bài tập.”
Pansy nhìn Draco. Chỉ trong chốc lát, cô nàng nhận ra tâm trạng thằng bạn mình tồi tệ vô cùng.
“Chúng ta cần đề phòng những gì?” – Cô nàng tiếp tục hỏi.
Draco trả lời bằng cách giơ cây gậy lên cao. Theo hướng chỉ của anh, có một con hạc bằng giấy ở trên không trung, cách hai người tầm chừng một mét. Con hạc đó màu xanh lục, đập những lần cánh đầy sắc màu và cứ thể ở một chỗ trên cao. Trông nó như thể đang quan sát Draco và Pansy ở bên dưới vậy.
“Đó là thứ mà chúng ta cần đề phòng. Nó sẽ đi tuần khắp nơi và đóng vai trò hệt như một người giám thị. Nó sẽ thay các giáo sư và lão già chết tiệt kia giám sát hành động của chúng ta.”
Lời giải thích của Draco khiến Pansy phải cau mày cảnh giác. Cô nàng cảm thấy khó chịu khi biết được mình bị giám sát hệt như một tù nhân, và thế giới Muggle trong cánh cửa này chính là nhà tù giam giữ những quý tộc phù thủy như mình.
“Làm sao cậu biết điều này?” – Pansy lại hỏi.
Draco ngoảnh đầu nhìn cô bạn thân. Anh quẳng cho cô nàng một cái nhìn khinh thường và trả lời với giọng mỉa mai.
“Thế não và đôi mắt của cậu là đồ giả à?”
“Tất nhiên là tôi đã quan sát và đoán ra chứ sao!”
Pansy trừng mắt tức giận nhìn Draco. Cô nàng chợt nhận ra khoảng thời gian sắp tới sẽ kinh khủng đến mức nào nếu cứ tiếp tục đi cùng với anh. Cái con người này, quá hống hách và ngạo mạn, khó có ai chịu đựng nổi! Tuy rằng tính cách này đã đỡ đi rất nhiều nhờ Annette, nhưng nó vẫn làm Pansy không thể nào chịu đựng được dù chỉ một phút. Làm sao Annette lại có thể chịu đựng được cậu ta nhỉ? Pansy tự hỏi. Rồi bỗng chốc, cô nàng cảm thấy khâm phục cô bạn thân của mình hơn bao giờ hết. Dường như trên thế giới này, chỉ có duy nhất Annette mới có thể làm cho một kẻ khó chịu và đáng ghét như Draco Malfoy phải gục ngã trước cái gọi của sức mạnh tình yêu chân chính.
“Lẽ ra tôi nên nhẫn nhịn và thật sự dành ba cái tát ấy cho cậu mới phải!”
Lời tức giận này của Pansy làm Draco mỉm cười. Tất nhiên vẫn là một nụ cười khiến người ta giận sôi cả ruột gan. Anh lườm Pansy, vẻ mặt anh lúc này tràn đầy khinh bỉ.
“Cậu tưởng tôi thật sự đứng yên lãnh trọn ba cái tát của cậu như tên ngốc kia à? Nếu cậu dám động vào tôi, tôi sẽ trả cậu gấp đôi! Chưa kể, Anne sẽ không vui khi biết tôi bị thương đâu!” – Anh chế giễu.
Lần này đến lượt Draco đón nhận cái lườm sắc lẹm từ Pansy. Cô nàng bĩu môi một cách khỉnh bỉ và nói với giọng đầy châm chọc.
“Anne! Anne! Anne! Lại là Anne! Cậu không còn câu nào để nói à? Cứ nhắc mãi cô ấy làm gì? Cậu cho rằng Annette sẽ vô lý như cậu sao?”
“Annette là một người công bằng. Tôi tin chắc cô ấy sẽ cảm thông cho tôi và để tôi đánh cậu!” – Cô nàng đáp với giọng kiêu kỳ.
Môi Draco khẽ nhếch cho một nụ cười khinh bỉ. Anh không thèm trả lời Pansy mà ngoảnh đầu, nheo mắt chăm chú quan sát khắp mọi nơi. Anh chẳng buồn quan tâm đến việc tranh cãi với cô bạn của mình, mà dành thời gian để tìm hiểu tình hình xung quanh.
“Con đường này dẫn đi đâu thế?”
Pansy quyết định tập trung vào chuyện quan trọng trước mắt: tìm hiểu hoàn cảnh hiện tại của hai đứa. Cô nàng bước đi dọc xung quanh con đường mòn và chăm chú nhìn hai bên đường. Sau khi rời khỏi bãi biển, hai đứa đang đứng trên một con đường mòn đầy sỏi đá. Xung quanh lối đi được bao phủ bởi một cánh đồng hoang. Cánh đồng này toàn là những bụi cỏ dại lâu năm, mọc thẳng tắp và san sát gần nhau. Pansy còn ngửi được mùi tươi mặn của biển từ những bụi cỏ lau ấy.
“Vượt qua cánh đồng này, có lẽ là một ngôi làng. Con đường này có lẽ dẫn đến ngôi làng ấy.”
Draco trả lời. Lúc này, anh đang ngẩng đầu nhìn lên trời. Có rất nhiều tiếng kêu quang quác của một loài chim. Tiếng kêu ấy đi kèm với bóng dáng bé nhỏ màu đen bay lượn trên bầu trời. Đó là một đàn quạ.
“Tại sao chúng lại ở đây?” – Pansy tỏ ra ngạc nhiên khi thấy đàn quạ.
Trong thế giới Muggle, quạ được xem là biểu tượng của quỷ dữ, chết chóc và xui xẻo. Nhưng đối với phù thủy, quạ là loài chim thân thiện, dễ gần, là biểu tượng của sự khôn ngoan, xảo quyệt. Hơn nghìn năm trước, trước khi trận chiến giữa Muggles và phù thủy xảy ra, quạ có thể được xem là hình ảnh tượng trưng cho phù thủy. Vùng đất nào có phù thủy sinh sống, nơi đó chính là mái ấm của quạ. Lúc này, trước một cánh đồng có nhiều quạ xuất hiện như thế, Pansy đã lấy làm ngạc nhiên. Đơn giản là sự xuất hiện của chúng ở thế giới Muggles hệt như một điều bí ẩn nào đó, mà nó rất có thể là dấu hiệu nào đó từ những người bạn.
“Tôi đoán đúng rồi! Vượt qua cánh đồng này chính là một ngôi làng. Và đó chính là nơi chúng ta cần đến. Tất cả mọi người đang ở đó, chúng ta đi thôi.” – Draco nói.
Có một con quạ sà xuống chỗ hai đứa, nó bay một vòng xung quanh trên đầu Draco và đáp xuống trước mặt anh. Đôi mắt đen láy của nó tròn xoe, mở to nhìn Draco và Pansy. Pansy bước đến chỗ con quạ, và cúi người, để nó nhảy lên và đậu trên cánh tay mình.
“Ôi, một cậu bé thật đáng yêu!” – Cô nàng mỉm cười một cách thích thú.
“Đáng yêu hơn cả Blaise của cậu à?”
Draco nói với giọng mỉa mai, giễu cợt. Anh nhún vai khi nhìn thấy Pansy ngoảnh đầu và liếc mình một cái hung dữ.
“Đi đi cậu bé ngoan, khi nào cần chị sẽ gọi cưng nhé!”
Pansy thì thầm nói, rồi sau đó, cô nàng thả con quạ, để nó bay đi.
Draco và Pansy bắt đầu vượt qua cánh đồng hoang bằng con đường mòn đầy sỏi. Cánh đồng này khá rộng lớn, bởi con đường này rất dài, hơn nữa lại có lắm côn trùng lẩn trốn ở trong bụi cỏ. Thỉnh thoảng, một con rắn bò ra dọa Pansy phải thét lên vì giật mình. Có khi Draco cũng phải giật thót khi bất ngờ bị một con ếch hoặc con nhái nào đấy nhảy lên người.
“Này, tôi hỏi cậu một câu được không?” – Đi được nửa đường, Pansy chợt hỏi.
Draco khua cây gậy đuổi con ếch đang chắn đường. Anh tỏ ra cáu kỉnh khi thấy nó thình lình bật nhảy, và bám lên chân mình.
“Sao nào? Cậu không chịu đựng thêm chút nữa à? Tôi khá là mệt mỏi khi phải đuổi chúng đi giúp cậu đấy!” – Draco đáp lời, với giọng khó chịu.
Pansy nhìn bóng lưng của người đàn ông trước mặt mình. Trong mắt cô nàng, đó là một bóng lưng xấu xí của một lão già cục mịch. Đây chẳng phải là một bóng lưng an toàn mà Pansy ao ước, người có thể mang đến cảm giác ấy cho cô nàng lúc này chẳng có mặt nơi đây.
“Từ bao giờ, cậu nhận ra rằng mình thích Annette?”
Đề tài về Annette luôn luôn thành công hấp dẫn sự chú ý của Draco. Pansy biết điều này, thậm chí cô nàng còn chắc chắn thằng bạn sẽ nói với mình, chia sẻ một cách rõ ràng chi tiết về Annette, đặc biệt là tình yêu của hai đứa. Đây vẫn là một trong những điều mà Draco tự hào, anh vẫn luôn khoe khoang với lũ bạn về tình yêu của mình và Annette. Và đây cũng là điều mà Pansy chán ghét ở anh nhất.
Lúc này, câu hỏi của Pansy đã lập tức xua đi sự khó chịu, bực dọc của Draco. Anh xoay người lại, và mỉm cười một cách ngạo mạn.
“Chà chà! Xem ai hỏi kìa? Tôi cứ tưởng cậu căm ghét việc tôi khoe khoang chứ?”
“Đừng đùa nữa, tôi đang nghiêm túc đấy!” – Pansy cau mày.
Draco liếc cô bạn của mình. Anh dùng cây gậy trên tay đuổi con ếch đang bám chân mình đi. Vừa làm, anh vừa nói.
“Được thôi, nếu cậu không ngại…” – Anh ngập ngừng một thoáng, như thể đang mò mẫm từ miền ký ức.
“Lần đầu tôi biết Anne là năm bảy tuổi…” – Anh bắt đầu kể – “Tôi đã kể với các cậu rồi nhỉ?”
“Sau khi chính thức làm quen với cô ấy vào năm tám tuổi, tôi đã rất vui sướng khi được làm bạn với cô ấy. Nhưng sau đó, tôi cứ ngỡ hai chúng tôi chỉ là bạn thân thôi. Tôi vẫn ở bên cạnh cô ấy, cùng cô ấy học tập và rèn luyện. Anne rất tuyệt vời, cô ấy là một người rất sâu sắc và tinh tế. Cô ấy luôn thấu hiểu và rất dịu dàng với tôi. Nhưng rồi cho đến một ngày, cảm giác của tôi về cô ấy bắt đầu thay đổi. Nó không đơn giản là tình bạn nữa. Đó là năm mười tuổi, khi Anne đến ở nhà tôi. Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó là một ngày mưa tầm tã, tôi đã cãi nhau với mẹ mình, bởi vì quá bận rộn công việc nên bà đã quên mất làm món bánh con trai mình thích. Lúc đó tôi đã rất giận bà. Sau khi cãi nhau với bà, tôi đã trốn trong khu vườn của mình, mặc chiếc áo tàng hình và cố ẩn núp để lũ gia tinh không tìm thấy. Tôi trốn ở đó tầm hai giờ, sau đó bắt đầu cảm thấy ấm ức vì chợt nhận ra không ai tìm mình cả…”
“Nhưng rồi cuối cùng Anne cũng tìm được tôi. Tôi vẫn không quên bộ váy vàng bết bẩn mà cô ấy mặc ngày đó, đôi mắt của cô ấy lúc đó còn sáng hơn cả sao trên trời. Thì ra cô ấy đã tìm tôi rất lâu, cô ấy lo lắng đến nỗi chẳng nhận ra mình trông tệ hại đến mức nào. Sau khi nghe tôi kể lại, cô ấy không tức giận hay mắng tôi là tên ngốc, mà chỉ im lặng nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy khi đó rất dịu dàng. Cô ấy ở cạnh tôi cả ngày hôm đó, và lặng lẽ giải thích vì sao mẹ tôi lại không nhớ đến việc làm bánh cho tôi, và bà đã lo lắng và buồn bã đến nhường nào khi tôi cãi nhau với bà…”
“Sau lần đó, tôi chợt nhận ra mình rất thích ở cạnh Anne, đặc biệt muốn sự chú ý và quan tâm của cô ấy. Có lần, tôi thậm chí dành cả ngày để đọc một quyển sách mà tôi chẳng hứng thú, chỉ vì một lần cô ấy nhắc đến câu trích dẫn trong đó…”
“Tôi không biết từ bao giờ cuộc sống của mình không thể thiếu vắng cô ấy… Tôi cũng không biết tình cảm của mình dành cho cô ấy lớn đến mức nào. Tôi cảm thấy khó chịu và đau lòng khi cô ấy bị ốm, và đôi khi buồn rầu một cách khó hiểu vì cô ấy cười với tụi Potter và Granger…”
“Sau đó…” – Draco nhìn Pansy, với ánh mắt nghiêm túc – “Lúc tôi giận cô ấy vì không quan tâm đến sự an toàn của bản thân khi bị Wealsey tấn công, chứng kiến cách cô ấy lúng túng tìm cách xin lỗi và đền bù cho tôi, tôi chợt nhận ra mình thích cô ấy đến mức nào…”
“Đó là khoảnh khắc tôi biết trái tim mình muốn gì…”
“Tôi muốn cô ấy.”
“Tôi muốn cô ấy là của tôi. Tôi muốn cô ấy thuộc về tôi, rồi chúng tôi sẽ cùng nhau đi hết quãng thời gian còn lại trong cuộc đời này…”
Pansy nhìn Draco, lặng lẽ quan sát cảm xúc trên khuôn mặt anh. Không hiểu sao, lần này Pansy chẳng cảm thấy chán ghét khi nghe bạn mình khoe khoang như lúc trước nữa, mà cảm giác bây giờ của cô nàng rất lạ thường. Sự chán ghét chẳng rõ từ khi nào đã bị thay thế bởi sự cảm thông, thương hại.
“Vì sao cậu lại hỏi tôi câu này, Pansy?”
Pansy ngoảnh đầu, né tránh cái nhìn truy xét của thằng bạn thân. Trông cô nàng có vẻ buồn bã. Cô nàng cúi đầu, đứng bất động một chỗ và lặng thinh, chẳng nói một lời.
“Cậu có cần giúp đỡ không?”
Draco bước đến trước mặt cô bạn thân. Anh tò mò nhìn Pansy và tự hỏi vì sao cô nàng lại hỏi mình về Annette. Hơn nữa, sau khi nghe được câu trả lời, trông Pansy chẳng vui vẻ gì lắm, thậm chí còn buồn hơn lúc trước. Sắc mặt cô nàng rất kém, mặt mày ủ dột trông chẳng có chút sức sống, chân mày còn cau lại và nhăn nhó, trông rất khó coi. Dường như cô nàng đang có tâm sự, đang có chuyện buồn nào đấy. Draco chẳng biết nữa, tâm tư của tụi con gái luôn là câu đố khó nhằn đối với cánh con trai như anh.
“Pansy?”
“Cậu có chuyện gì cứ nói, biết đâu tôi có thể giúp được cậu.” – Draco nói.
Anh nhìn thấy Pansy ngẩng đầu nhìn mình, trông cô nàng như còn phân vân, lưỡng lự với lời của anh. Draco nhướn mày, anh cố nhớ lại những mẹo anh dùng để lừa Annette nói ra bí mật của cô. Có lẽ anh sẽ dùng thử một chiêu trò nào đó, để buộc Pansy nói ra tâm sự trong lòng. Bởi vì nếu bỏ mặc cô nàng lúc này, tâm trạng tồi tệ đó của cô nàng sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến những dự định của anh sắp tới.
“Tôi…”
Dường như nỗi buồn trong lòng quá lớn, nên Pansy chẳng cần nhờ đến Draco tìm cách buộc mình phải nói ra, cô nàng đã tự mở lời.
“Tôi không biết phải làm thế nào cả.”
Pansy thở dài, cô nàng bước qua người Draco, và tiếp tục quãng đường dài bằng những bước đi nặng nề, đầy tâm sự. Draco nhìn theo bóng lưng của cô bạn, anh đuổi theo và ngạc nhiên hỏi.
“Có chuyện gì nghiêm trọng sao?”
Pansy lườm anh, cô nàng trả lời bằng giọng đỏng đảnh, khó chịu.
“Tất nhiên là nghiêm trọng rồi! Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời tôi đấy!”
“Hạnh phúc cả đời cậu?”
“Đúng thế!”
“Là về Blaise sao?”
Mặt Pansy tức thì đỏ ửng. Dường như Draco đã nói trúng tim đen của cô nàng. Pansy trừng mắt nhìn thằng bạn và hậm hực nói.
“Cậu nhắc đến cậu ta làm gì?”
Một nụ cười thích thú nở rộng trên môi Draco. Anh hếch cằm một cách ngạo mạn và cao giọng nói.
“Chẳng phải cậu vừa mới nói sao? Đơn giản là bởi vì cậu ta là hạnh phúc cả đời cậu.”
Lúc này, có một con cào cào nhảy lên người Pansy. Nó đung đưa và bám trên mái tóc cô nàng, làm cho cô nàng phải hét lên vì giật mình. Draco lắc đầu một cách chán nản. Anh lên tiếng bảo Pansy đừng la nữa, và miễn cưỡng giúp cô nàng gỡ con cào cào trên tóc xuống.
“Hãy nghe tôi này, Pansy. Nếu cậu vẫn còn tức giận vì chuyện tráo đổi thân phận, một lần nữa tôi thành thật xin lỗi cậu. Tất cả mọi chuyện là do tôi nghĩ ra, cậu đừng giận tên ngốc đó làm gì…” – Draco nói.
“Tên đó là một người đáng tin cậy. Cậu ta sẽ không bao giờ nói dối cậu bất cứ chuyện gì nếu không có nguyên nhân rõ ràng.”
“Thật ra, nếu như cậu chọn cậu ta làm bạn đời, điều này đã chứng tỏ cậu ta xứng đáng với niềm tin của cậu rồi đấy!”
Draco không biết Pansy đang lo lắng điều gì. Anh đoán rằng cô bạn thân vẫn chưa hết buồn vì việc Blaise gạt mình. Anh không biết Pansy sẽ có phản ứng gì nếu như biết được mục đích của Blaise. Cả hai đều có chung một băn khoăn, một suy nghĩ. Tuy nhiên, nỗi lo của Pansy khác xa với Blaise. Cậu ta cần một người có thể thấu hiểu được mình, và giúp được mình trong tương lai. Dù cho có cảm tình với Pansy, nhưng cậu ta có thể vì lợi ích gia tộc mà sẵn sàng rời bỏ cô nàng để lựa chọn một người khác tốt hơn. Còn Pansy, bởi vì quá hiểu Blaise nên cô nàng cảm thấy bất an trước sự vô tâm của cậu ta. Cô nàng không biết cậu ta có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. Ngoài cái dáng vẻ đào hoa hấp dẫn biết bao cô gái, trong chuyện tình cảm có đôi khi Blaise còn vô tình hơn cả Annette.
Pansy mím môi, mở to mắt trước những lời khuyên giải của Draco. Nhưng dường như lời của anh vẫn chưa đủ thuyết phục, hoặc có thể nó quá thừa thãi đối với Pansy, bởi vì lúc này trông cô nàng chẳng vui vẻ hơn tí nào cả.
“Cậu chẳng biết gì cả.” – Pansy nói.
“Tôi không còn giận các cậu vì đã giấu tôi kế hoạch. Tôi chỉ đang rất buồn và thất vọng.”
“Tôi không hiểu vì sao cậu ta lại có thể đồng ý với cậu một cách thản nhiên như thế…” – Giọng cô nàng run run, nghẹn ngào.
“Làm sao cậu ta lại có thể bằng lòng để bạn gái của mình gần gũi với người khác? Đây là hành động mà cậu ta tôn trọng tôi sao? Nếu như tôi thật sự không hay biết gì cả, và lầm tưởng cậu thật sự là bạn trai của mình. Vậy thì khi ấy, chẳng phải tôi hệt như một con ngốc sao? Cậu ta có quan tâm cảm xúc của tôi khi đó chứ?”
“Nếu như cậu ta thật sự tôn trọng tôi và yêu tôi, cậu ta sẽ thành thật với tôi và không giấu tôi điều gì cả, bất kể lý do gì.”
“Cho nên, Draco. Cám ơn lòng tốt của cậu… Nhưng tôi nghĩ, sau chuyện này, tôi phải suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ giữa hai chúng tôi.”
“Tôi thật sự ghen tỵ với hai người các cậu.”
Rồi Pansy bắt đầu nức nở. Cô nàng bật khóc và ngồi sụp xuống, giấu mặt vào gối. Cô nàng khóc tấm tức, khóc rất nhiều. Cô nàng khóc như thể những giọt nước mắt đó có thể cuốn trôi đi sự buồn tủi và ấm ức mà cô nàng đã nhịn bấy lâu, như thể những gì còn lại bên trong trái tim ấy là một sự yếu ớt, trống rỗng, và với một vết thương sâu, hở rộng.
Draco lặng lẽ nhìn Pansy. Anh không nói một lời mà chỉ đứng đó, bất động hệt như pho tượng. Chẳng hiểu vì sao, lần này anh không cảm thấy vui vẻ vì sự ghen tỵ của người khác nữa. Anh thường hay rêu rao và khoe khoang với bạn bè về mình và Annette, anh luôn cảm thấy vui sướng trước sự ghen ghét và đố kỵ của họ. Nhưng mà lần này, anh không còn vui vì điều đó nữa.
“Chúng ta đều có nỗi sợ của riêng mình, Pansy à!”
Draco ngẩng đầu nhìn lên trời. Anh chợt nhận ra tâm trạng của mình lúc này chẳng khác nào những đám mây trên trời cao: xám xịt và u buồn đến lạ.
“Tình yêu là một con dao hai lưỡi. Nó có thể khiến chúng ta đau khổ, yếu lòng, và tổn thương. Nhưng nó lại có thể giúp ta vui vẻ, hạnh phúc và trở nên tốt đẹp hơn. Cậu đừng bao giờ quên đi khoảnh khắc tươi đẹp của hai người, đừng bao giờ để nỗi đau dối lừa cảm xúc của trái tim cậu. Đừng bao giờ để nỗi đau điều khiển lý trí và chiếm đoạt tương lai của cậu. Nỗi đau ấy, nó chỉ là nhất thời mà thôi. Nó không có quyền quyết định điều gì cả…”
“Ngày ấy, những ngày đầu khi Annette bỏ trốn khỏi thái ấp Malfoy và nộp thân mình cho quỷ dữ, tôi đã để nỗi đau điều khiển lý trí của mình, đã để nó dối lừa cảm xúc trong tim. Tôi nhìn thấy nguyên nhân vì sao cô ấy muốn tôi ở lại, tôi biết được cô ấy muốn tôi nên làm gì và không nên làm gì. Tôi đã để sự ích kỷ của mình chọn nghe theo cô ấy, rồi lại dùng cô ấy làm lý do để biện hộ cho sự hèn nhát của mình. Nhưng rồi, tôi cũng nhận ra tiếng gào thét của trái tim mình. Tôi nghe thấy nó khuyên tôi tìm cách bỏ trốn, đi tìm Annette. Nó nói với tôi rất nhiều lần, rất nhiều, rất nhiều… Rồi cuối cùng cho đến khi tôi không thể nào chịu đựng nỗi nữa, tôi đã nghe theo nó… Và cho đến bây giờ, tôi cảm thấy mình thật đúng đắn khi nghe tiếng gọi của nó.”
“Tôi không biết vì sao Blaise lại sẵn sàng để tôi đóng giả làm bạn trai cậu, nhưng tôi dám chắc cậu ta có lý do riêng của mình. Cậu ta tin cậu, Pansy à! Cậu ta tin cậu sẽ nhận ra được cậu ta mà chẳng cần biết sự thật. Bởi vì chỉ có cậu là người duy nhất trên thế giới này mới đủ khả năng để cậu ta bỏ qua sự ghen tuông và sẵn sàng giúp đỡ thằng bạn của mình. Đối với cậu ta, cậu là duy nhất.”
Pansy ngẩng đầu, đôi mắt ướt đen láy phản chiếu khuôn mặt xấu xí của người đàn ông. Người đàn ông sở hữu vẻ ngoài đáng ghê tởm ấy chẳng biết từ khi nào đã ngồi xuống, và lúc này đang ngồi bên cạnh Pansy. Một tay ông ta đặt lên vai cô nàng, đầu thì ngẩng lên trời với đôi mắt đượm buồn mang màu của mây. Chẳng hiểu vì sao, Pansy có thể cảm nhận được nó – nỗi đau mà thằng bạn mình chịu đựng bấy lâu nay. Thì ra đằng sau một tình yêu hoàn mĩ lại có những nỗi đau mà ta không thể nào lường trước được. Thì ra đằng sau một tình yêu chân thành chính là sự hi sinh, đánh đổi của hai cá nhân. Bỗng dưng Pansy chợt nhận ra mình thật ngốc nghếch làm sao. Cớ vì sao mình lại có những suy nghĩ kỳ lạ như thế? Cô nàng tự hỏi. Phải chăng chính ta đã tự làm mù quáng bản thân mình?
“Draco.”
Draco ngoảnh đầu, nhìn sang người bên cạnh. Anh nhìn thấy đôi mắt ướt giờ đây bừng sáng rạng rỡ, và một nụ cười lúc này cũng đang nở trên khuôn mặt thanh tú. Đó là một nụ cười chân thành, đầy biết ơn.
“Cám ơn cậu.”
Draco không nói gì cả, anh trả lời bằng một cái hừ khẽ đầy khinh bỉ. Nhưng Pansy không quan tâm, cô nàng nói tiếp.
“Có lẽ lần này cậu đúng. Sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
“Tôi sẽ tin cậu ấy lần này. Tôi nghĩ mình nên đặt lòng tin vào cậu ấy nhiều hơn, cố gắng nhiều hơn nữa và cho chính mình thêm một cơ hội để xây dựng hạnh phúc của mình.”
Draco đứng dậy. Anh chống hai tay lên cây gậy của mình và đáp lời Pansy bằng một cái lườm.
“Được rồi! Cậu cảm thấy ổn là tốt. Bây giờ đừng quên sắp tới cậu sẽ phải trả ơn tôi đấy!”
Pansy ngạc nhiên và tự hỏi mình nợ Draco điều gì. Nhưng rồi mặt cô nàng biến sắc như nghĩ ra điều gì đó. Cô nàng lập tức đứng dậy và quắc mắc nhìn thằng bạn.
“Cậu! Đúng là cái đồ vu lợi!” – Pansy rít lên một cách phẫn nộ.
“Tôi thật không hiểu sao Annette lại có thể chịu đựng được cậu!!!”
“Chỉ với một câu cám ơn thôi mà cậu nghĩ tôi đã nợ cậu ư? Cậu muốn kiếm lợi gì từ tôi sao? Đừng có mơ!!”
Draco ngoảnh mặt làm ngơ trước lời mắng chửi của cô bạn thân. Anh chống gậy và tiếp tục con đường phía trước, băng qua cánh đồng và tiến về phía ngôi làng. Draco đi rất nhanh, mỗi bước đi của anh lưu lại dấu vết trên con đường mòn và mang theo vết cát bẩn bám trên ống quần. Bầu trời lúc này vẫn xám xịt, âm u và được vây quanh bởi hàng chục con quạ đen. Tiếng kêu quang quác của nó vang thanh cả một vùng trời, át luôn cả tiếng kêu của cóc nhái hay côn trùng bên dưới.
“Nhiều quạ quá! Dường như càng đến gần ngôi làng, quạ càng nhiều.”
Bước theo sau thằng bạn mình, Pansy nhận ra số lượng của những con quạ ngày càng một tăng. Một vài con còn bay rất thấp và cố ý sà xuống chỗ của cả hai. Số lượng quạ nhiều như thế, Pansy chưa bao giờ thấy ở nơi nào khác ngoài làng Hogsmeade.
“Đúng vậy. Chứng tỏ, ngôi làng chúng ta sắp đến đây có rất nhiều phù thủy, giống như chúng ta.” – Draco trả lời, bước đi của anh ngày một nhanh hơn.
Khi vượt qua được cánh đồng hoang rộng lớn, cả hai nhìn thấy có một ngọn đồi nhỏ ở trước mặt. Trên ngọn đồi là một ngôi làng nhỏ với những ngôi nhà cổ kính được xây theo bằng đá sa thạch mang đậm kiến trúc làng quê, bình dị. Nhìn từ xa, cả ngồi làng như được bao phủ bởi một màu nâu đen bóng bẩy, tăm tối, âm u. Có một vài căn nhà được tô điểm riêng biệt bởi sắc màu xanh ngát dây leo. Những giàn dây leo ấy, chúng có mặt ở khắp mọi nơi, chúng bám và như hòa một thể với những bức tường cổ. Tuy thế, lớp rong rêu đọng lại trên những bức tường ấy đã cho thấy sự lâu đời của những ngôi nhà bên trong ngôi làng.
Draco và Pansy dừng lại ở dưới chân đồi. Trước mặt cả hai là một hàng bậc thang dẫn bằng đá, dẫn lên đồi và tiến vào ngôi làng. Ở trên đỉnh bậc thang có dựng hai cái cột lớn hệt như cái cổng làng, và có một tấm biển cũ treo trên cột với hàng chữ: Làng Fous.
“Fous?”
“Một cái tên lố bịch!”
Draco nhìn chằm chằm tấm biển phía trên cao. Anh chẳng quan tâm đến sự chê bai đầy khinh thường của Pansy. Đôi mắt anh hơi nheo, tay vuốt cằm, chân mày hơi nhướng, dáng vẻ đầy suy tư. Anh ngẩng đầu quan sát cái biển một lúc lâu, sau đó mới bày tỏ ý kiến của mình.
“Một cái tên khá suy ngẫm đấy, đừng xem thường! Fous trong tiếng Pháp có ý chỉ những kẻ điên. Không chừng trong làng này có những điều bất thường nào đó. Chúng ta nên đề phòng, không được mất cảnh giác.”
Pansy ngạc nhiên. Cô nàng ngoảnh đầu nhìn Draco, cái nhìn ấy như thể anh là một kẻ xa lạ nào đó mà cô nàng không quen.
“Ái chà! Nghe Malfoy phát biểu kìa! Từ bao giờ cậu trở nên cẩn thận và nhạy bén như thế? Không thua kém gì Annette.”
Trước lời nói chế giễu đùa cợt của cô bạn thân, Draco không trả lời mà chỉ ném cho cô nàng một cái nhìn khinh bỉ.
“Tôi thấy cậu nên bớt nói lại đấy, Pansy! Từ bao giờ cậu trở nên lắm lời hệt như tên ngốc kia thế?”
Pansy lắc đầu, cô nàng không tức giận trước lời trả đũa của Draco. Cô nàng mỉm cười và nói.
“Cậu đừng hiểu lầm, tôi đang khen cậu đấy mà!”
“Cậu đừng nhắc đến tên ngốc đó làm gì. Tôi nghĩ chúng ta nên vào làng nhanh thôi, không nên lãng phí thời gian nữa!” – Cô nàng đề nghị.
Nhưng Draco không đồng ý với lời của Pansy. Anh đứng yên tại chân đồi và ngắm nhìn nó một lúc lâu. Vẻ mặt anh đăm chiêu, tư lự, như thể đang cân nhắc một vấn đề nào đó mà cả anh và cô bạn mình chưa bao giờ nghĩ đến.
“Cậu có chắc chứ?” – Anh ngoảnh đầu nhìn Pansy.
“Chắc điều gì cơ?”
“Về việc vào làng.”
“Tất nhiên rồi! Vì sao cần phải cân nhắc điều mà chúng ta chắc chắn sẽ làm?” – Pansy hỏi với vẻ khó hiểu.
“Bởi vì đó mà Muggle. Một lũ bẩn thỉu hôi hám! Tôi đã sẵn sàng để bản thân mình chịu thiệt thòi trong chuyến đi này rồi! Còn cậu thì sao? Đừng hòng tôi giúp cậu! Tôi không muốn bảo vệ cậu đâu nhé! Trách nhiệm của tôi là bảo vệ Anne, chứ không phải trông nom một cô gái xấu xí như cậu!”
Draco nói với giọng khinh khỉnh, đầy mỉa mai. Giọng điệu khó chịu đó của anh có thể chọc điên bất kỳ cô gái nào một cách dễ dàng, dù cho người đó là Pansy, cô bạn thân thiết và đã quá quen sự ngạo mạn đó của anh. Tuy nhiên, lần này có vẻ như Pansy không tức giận lắm. Bởi trên khuôn mặt cô nàng lúc này là sự ngạc nhiên, thảng thốt. Cô nàng mở to mắt, nhìn Draco chằm chằm, như thể không ngờ đến anh sẽ nhắc đến vấn đề này.
“Ôi Merlin ơi!” – Pansy thốt lên.
“Sao tôi lại không nghĩ đến vấn đề này nhỉ?”
“Còn Blaise thì sao? Cậu ấy sẽ phải làm sao đây? Cậu ấy nhất định sẽ khó chịu và tức giận lắm!” – Pansy kêu lên một cách lo lắng, hoang mang.
Không một ai trong các quý tộc phù thủy sẽ dễ chịu khi nghĩ đến cảnh mình bị bao vây bởi những con người tầm thường mang tên Muggles ấy. Định kiến đó đã ăn sâu vào máu thịt, vào tâm trí họ từ khi mới sinh ra. Không một phương pháp nào có thể xóa bỏ nó một cách tận gốc, không một phù thủy thuần chủng nào sẵn lòng buông bỏ niềm kiêu hãnh dòng máu của mình, ngoại trừ Weasley. Ngoại trừ gia đình Weasley, chưa có một ai sẵn sàng bước tiếp theo con đường của họ. Và lúc này đây, ở ngày thi đầu tiên, dù cho đã có sự chuẩn bị về tinh thần, nhưng chưa hẳn có ai trong số tất cả các nhà thừa kế trẻ tuổi lại dễ chịu khi phải đối mặt trực tiếp với những con người tầm thường ấy. Draco cũng vậy, Pansy và Blaise cũng thế. Việc tiếp xúc cùng với phù thủy gốc Muggle ngày thường ở Hogwarts đã làm họ khó chịu vô cùng, tuy lần này họ đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý nhưng có vẻ như trông họ vẫn chẳng dễ chịu chút nào trước những việc mình làm sắp tới đây.
Pansy bắt đầu trở nên rầu rĩ khi nghĩ đến Blaise. Thái độ của cô nàng thay đổi nhanh và thất thường đến nỗi khiến cho Draco vô cùng ngạc nhiên. Sự lo lắng của cô nàng dành cho Blaise bất chợt làm Draco nhớ đến Annette. Anh dường như có thể mường tượng một cách sống động ra cảnh Annette bị vây xung quanh bởi một lũ đàn ông thô kệch, bẩn thỉu. Bọn chúng sẽ nở nụ cười hớn hở đầy kinh tởm nhìn cô bằng cặp mắt thèm thuồng đen tối, bọn chúng sẽ buông những lời tán tỉnh dơ bẩn buộc cô phải phục tùng, nghe lời chúng, thậm chí sẵn sàng dùng đến bạo lực để cưỡng ép cô. Đầu Draco gần như sắp nổ tung vì nghĩ những hình ảnh không thực ấy. Rồi anh bắt đầu trở nên bồn chồn không khác gì cô bạn của mình.
“Chúng ta nên vào làng ngay thôi!” – Draco vội vã nói.
“Tôi cũng không yên lòng về Anne chút nào! Cậu sẵn sàng chưa đấy? Chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa.”
Pansy ngẩng đầu, nhìn Draco với vẻ buồn bã. Dường như nỗi lo dành cho Blaise lúc này đã chiếm hết tâm tư của Pansy, giúp cho cô nàng quên béng mất sự ghê tởm của chính mình dành cho Muggles.
“Tôi không sao… Cậu nói đúng… Chúng ta đi thôi!”
Trái với vẻ hiu quạnh âm u bên ngoài, làng Fous rất nhộn nhịp và đông đúc. Ngôi làng này khá nhỏ, từ cổng làng cho đến cuối làng chưa có đến mười lăm căn nhà. Căn nhà nào cũng khoác lên mình vẻ ngoài cổ kính, trang trọng, như thể có tuổi đời rất lâu. Khắp ngôi làng chỉ có được vài cửa tiệm buôn bán nhỏ: một cửa hàng rau củ, một cửa hàng quần áo và một cửa hàng bánh mỳ. Bên cạnh làng là một con suối và một trang trại chăn nuôi bò, lợn và gia súc. Dường như trang trại này là nguồn thức ăn chủ yếu để nuôi sống cả làng. Còn những người sống nơi đây, trông họ rất bình thường và minh mẫn. Họ chẳng hề điên khùng như cái tên được ghi ở ngoài cổng lớn. Trông họ chẳng khác nào những người dân thôn quê mà ta thường thấy: cần cù, chăm chỉ và tốt bụng.
Tuy nhiên, có một sự bất thường ở ngôi làng bé nhỏ này. Sự bất thường ấy rõ ràng đến nỗi, khi bước chân vào làng cả Draco và Pansy đều nhận ra ngay.
“Có phải ngôi làng này có quá nhiều người, đúng không?”
Đôi mắt Pansy đảo nhanh một cách linh hoạt. Nó nhanh và nhạy bén chẳng thua gì một cái rađa: từ trên trời cho đến mặt đất, từ đầu làng cho đến cuối làng và từ bên trong những căn nhà, cửa tiệm cho đến bên ngoài đông nghịt người, nó chẳng bỏ qua một ngõ ngách nào cả.
“Ừ! Ngôi làng này chẳng to chút nào đâu. Mà lại có nhiều người như thế… Có lẽ phần lớn là học sinh trường chúng ta hóa thành đấy!”
Draco trả lời, trên môi là một nụ cười phấn khích. Trông anh rất ung dung, thoải mái, sự khó chịu vì ghê tởm của một phù thủy thuần chủng không còn làm anh phải bận tâm nữa. Mắt anh dõi theo nhóm người ở gian hàng rau củ trước mặt. Dường như ở nhóm người ấy có điều gì đó thu hút anh và đặc biệt để anh phải quan tâm. Pansy không chú ý đến điều này. Cô nàng không trả lời anh và trông có vẻ lơ đễnh. Pansy cũng hệt như thằng bạn mình, bị điều gì đó thu hút đến nỗi phải quên đi sự miệt thị của mình dành cho Muggles. Đôi mắt cô nàng vẫn luôn mở to, với cái nhìn đăm đăm, soi xét, và bây giờ đôi mắt ấy đang ánh lên một sự quyết đoán, như thể chủ nhân của nó đã biết mình cần phải làm gì ngay bây giờ.
“Chúng ta nên tách nhau ra thôi.” – Pansy nói, đôi mắt cô nàng vừa lướt qua một đôi tình nhân đi qua mình.
“Tôi không cho rằng đây là ý kiến hay.”
Draco trả lời, anh ngoảnh đầu nhìn cô bạn thân. Ánh mắt ấy của anh chẳng hiểu sao lại khiến cho Pansy khó chịu vô cùng. Cô nàng nhíu mày và kiên nhẫn hỏi.
“Vì sao? Chẳng phải tách ra sẽ dễ hành động hơn ư? Cậu có thể tranh thủ thời gian đi tìm Annette, tôi sẽ giúp cậu thu thập sơ hở của Dumbledore từ những Muggles. Chẳng phải đây là một phần trong kế hoạch sao?”
Có đến hàng trăm cách để tìm ra khuyết điểm của một người, đơn giản là bởi vì bản chất của con người chưa bao giờ hoàn hảo. Không gì là tuyệt đối cả. Dumbledore cũng thế, cho dù ông ta đang mang vỏ bọc hoàn mĩ đến mức nào đi nữa, ông ta cũng sẽ có ít nhất một khuyết điểm chết người. Mà khuyết điểm ấy không đơn giản được thể hiện ở bản chất hay tính cách của ông ta, mà chính là thông qua cách ông ta hành động, cách ông ta tư duy và suy nghĩ. Ở bài thi đầu tiên, ông ta dùng Muggles như một vũ khí để khống chế sức mạnh của các quý tộc phù thủy trẻ tuổi, nhưng tiếc rằng ông ta không nhận ra đây cũng là vũ khí để đối phó chính ông ta. Draco sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để sử dụng con cờ mang tên “Muggles” ấy. Anh đã từng rất tò mò Dumbledore sẽ có phản ứng gì khi nhận ra quân cờ của mình không phải màu trắng như đã nghĩ, mà nó đã hóa đen ngay từ khi bắt đầu.
“Kế hoạch đúng là như thế. Nhưng cô bạn ngu ngốc của tôi ơi, cậu cảm thấy bây giờ có phải là thời điểm thích hợp để tách nhau ra không?”
Draco chống hai tay lên cây gậy của mình. Anh lắc đầu ngán ngẩm và ném cho Pansy ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Cậu có nhìn thấy Mắt Chó không?” – Chợt, anh hỏi.
Mắt Chó là cách mà Draco gọi con hạc mà Dumbledore sử dụng để giám sát các học sinh. Draco cảm thấy con hạc ấy cứ mãi đeo bám và theo dõi mọi hành tung của người, theo đuôi hệt như một con chó trung thành với chủ nhân vậy, hơn nữa, nó còn lợi hại chẳng thua gì đôi mắt của người thật sự. Vì thế, anh đã đặt cho nó một cái tên chẳng hay gì mấy, thậm chí còn có hơi khó nghe: Mắt Chó.
“Nó đang ở trên đầu chúng ta.”
Pansy trả lời. Cô nàng chẳng cảm thấy kỳ quái chút nào trước cái tên khó nghe mà Draco đã đặt cho con hạc. Cô nàng không nói gì cả, mà thậm chí còn bình thản như không. Trông Pansy như thể đã quá quen với việc thằng bạn của mình đôi khi lại đặt những cái tên khó nghe cho những thứ mà cậu ta không thích.
“Đúng vậy. Nó đang trên đầu chúng ta. Và chúng ta đang bị vây xung quanh bởi đồng bọn hoặc là đám Gryffindor ngu ngốc nào đó mà chúng ta chưa biết được. Chúng ta cần phải cắt đuôi cái con Mắt k*** này, và sau đó mới liên lạc với người của mình, nhận nhau và chia nhau ra hành động. Lúc đó, chúng ta mới có thể tách ra nhau.”
“Tôi biết cậu chẳng ưa gì tôi, Pansy. Thật ra tôi cũng chẳng muốn đi cùng với cậu tẹo nào! Nhưng lúc này, chúng ta cần phải liên lạc với tụi Crabbe trước đã. Chúng ta cần một địa điểm gặp mặt và sắp xếp mọi thứ, cậu rõ chứ?”
Pansy không trả lời Draco. Cô nàng đang chăm chú nhìn một nhóm thanh niên ở một sạp bán hoa quả. Cô nàng chỉ lơ đãng đáp lời Draco bằng một cái gật đầu, rồi lại tiếp tục để đôi mắt của mình dõi theo nhóm người trước mắt. Draco nhìn theo đám thanh niên ấy. Và chỉ với một cái liếc mắt, anh lập tức nhận ra đây nhóm người này không phải là Muggles, mà là Phù thủy.
“Nhanh thật! Mới đây đã có người lộ mặt rồi!” – Draco nói với giọng hứng khởi.
“Cậu tinh mắt hơn tôi tưởng đấy.” – Anh ngoảnh đầu nhìn cô bạn cạnh mình và cất lời khen ngợi.
Trong thế giới pháp thuật, có những quyền năng chỉ xuất hiện ở phù thủy thuần chủng và chưa hẳn bất kỳ phù thủy máu lai hoặc xuất thân Muggle nào có thể sở hữu. Một trong số đó chính là năng lực Nhận dạng. Phù thủy thuần chủng sở hữu khả năng đặc biệt này từ khi mới ra đời, nó giúp họ phân biệt một phù thủy chân chính với một Muggle tầm thường. Và cũng nhờ nó mà chưa bao giờ các quý tộc phù thủy trẻ tuổi bị phiền lòng bởi một trong những thử thách ở ngày thi đầu tiên do Dumbledore đặt ra: chính là nhận dạng đồng bạn của mình với những Muggles. Cái mà họ khinh thường và chán ghét ở đây chính là bị buộc trong dáng hình “tầm thường” và phải trải nghiệm cuộc sống của những con người bình thường đó. Từ cái ăn, cái mặc, từ hành vi và thái độ, họ bị ép buộc trong một khuôn khổ và không được phép để lộ sự đặc biệt của chính mình – cái vẻ bí ẩn, huyền bí mà đã khiến họ trở nên “bất thường”. Dumbledore sẽ giám sát họ, và không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Dù cho gánh nặng ở bài thi đầu tiên này đã được giảm bớt nhờ sự giúp đỡ của Malfoy, nhưng do quá kiêu hãnh vì thân phận của mình nên họ khó mà chấp nhận được quy định của Dumbledore đặt ra.
Pansy lúc này không ngạc nhiên lắm trước những lời của Draco. Cô nàng ngoảnh đầu nhìn thằng bạn mình và hỏi.
“Tôi rất thắc mắc, liệu món đồ mà cậu đưa, có thật sự lợi hại như thế không? Chúng ta sẽ dễ dàng lấy được niềm tin của những Muggles vô dụng đó sao?”
“Tất nhiên rồi! Tuy nhiên, có một điều mà cậu nên biết.”
Draco nói với giọng thản nhiên. Anh nói đều đều, mạch lạc và rõ ràng từng câu từng chữ. Nhưng chẳng hiểu vì sao Pansy lại nghe được sự khoái trá và nham hiểm trong lời nói ấy. Rất nhiều lần cô nàng vì khinh thường sự ngạo mạn của Draco mà quên mất bản chất của anh. Niềm kiêu hãnh của anh lớn đến nỗi có thể làm cho người ta quên đi sự nguy hiểm mà họ đang đối mặt, quên luôn việc phải đề phòng cảnh giác với con người xảo quyệt dối trá này.
“Thật ra trên thế giới này không có món đồ nào là miễn phí cả, cô bạn ngu ngốc của tôi ạ! Đúng là món bảo bối này có thể giúp chúng ta thuận lợi hoàn thành bài thi, đoạt được cái niềm tin vớ vẩn của lũ người bẩn thỉu đó. Tuy nhiên, không có gì là tuyệt đối cả. Đặc biệt là khi chúng ta bị giới hạn sức mạnh ở ngày thi đầu tiên này. Cậu có nhận ra không, Pansy?” – Đoạn nói, Draco hỏi cô bạn thân. Nụ cười trên môi lúc này khiến anh trông thật nguy hiểm.
“Cậu có nhận ra rằng sức mạnh của chúng ta bị hạn chế không?”
Pansy im lặng, không nói một lời. Đôi mắt cô nàng mở to, nhưng sự kinh ngạc trong đôi mắt ấy đã trả lời cho câu hỏi của Draco.
“Cậu đúng là ngu ngốc quá đó, Pansy!” – Draco khinh bỉ nói.
“Hay là cậu đã quen với “sự bình thường” mất rồi?”
“Sức mạnh của chúng ta đã bị hạn chế. Đây là cách mà Dumbledore bảo vệ lũ người vô dụng đó! Vì thế mà món đồ phép thuật mà tôi cho các cậu cũng bị giới hạn về sức mạnh. Có lẽ nó không được phát huy hết khả năng. Biết đâu chừng, cái tụi ngu ngốc kia đang tưởng bở sẽ đạt được điểm cao trong bài thi này một cách thuận lợi đấy! Đúng là đần độn!” – Draco phá ra cười.
Pansy nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của thằng bạn. Khuôn mặt ấy chẳng ăn rơ gì với biểu cảm mà chủ nhân nó đang biểu hiện, vẻ ngoài ghê tởm khiến gương mặt ấy trông bỉ ổi vô cùng. Pansy cảm thấy ngạc nhiên trước lời của Draco. Thì ra mọi chuyện luôn nằm trong tính toán của cậu ta, Pansy thầm nghĩ. Mọi hành động, mọi ý định mà cậu ta đã làm đều có mục đích cả.
Malfoy luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu. Và lần này cũng thế, Draco chưa từng nghĩ sẽ để các nhóm của quý tộc phù thủy trẻ tuổi khác vượt qua nhóm của mình để đạt điểm cao trong ngày thi đầu tiên. Dù cho ngay từ đầu, anh đã làm tốt nhiệm vụ của người dẫn đầu, nhưng anh chưa hề nghĩ sẽ dốc hết toàn bộ sức lực để giúp đỡ họ, chưa hề nghĩ sẽ cảnh báo họ về việc rủi ro sắp xảy ra – khi mà sức mạnh của họ bị hạn chế và họ chưa hẳn sẽ sử dụng được món đồ thần kỳ đó để hoàn thành bài thi của mình. Draco đã có quyết định khi bắt đầu tất cả. Một mặt, anh sẵn lòng giúp đỡ họ vượt qua mọi trở ngại của Dumbledore, mặt khác anh lại bí mật khống chế thành tích của họ để đảm bảo họ không ảnh hưởng đến lợi ích của mình. Dường như Draco có kế hoạch của riêng anh, và sự xảo quyệt trong hành động lần này đã thành công giúp anh đạt được mục tiêu của mình.
Pansy chợt cảm thấy Draco bây giờ thật quen thuộc. Quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Dường như ở anh có điều gì ấy khiến Pansy phải nhớ đến cô bạn thân của mình.
“Blaise có biết điều này chứ?” – Pansy thì thầm hỏi, với giọng lo lắng.
Draco nheo mắt nhìn lên tầng mây xám xịt trên cao. Anh mỉm cười khi thấy con hạc đang bị mây che lấp.
“Cậu yên tâm đi. Cậu ta là người tôi nói đầu tiên, người thứ hai là cậu.”
“Nhưng vì sao cậu không nói với họ? Cậu muốn đạt hạng nhất ở ngày đầu tiên ư?”
“Đúng vậy. Thật ra tôi ích kỷ hơn cậu nghĩ đấy, Pansy à! Giúp đỡ tụi nó vượt qua ngày thi này là một việc ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi chưa hề nghĩ đến sẽ làm điều đó. Nhưng cha tôi đã dạy tôi phải khôn ngoan hơn và làm tốt vai trò của người đứng đầu, nên vì thế tôi đành “giúp” tụi nó vậy! Tuy cái “giúp” này không được trọn vẹn nhưng cũng là “giúp” mà, đúng không?” – Draco nói một cách vui vẻ.
“Cậu không sợ tụi nó trả thù à?” – Pansy ném cho anh cái nhìn khinh bỉ.
“Vì sao tụi nó trả thù tôi? Chẳng phải tất cả là lỗi của lão ong mật sao?”
Nụ cười trên môi Draco trở nên nham hiểm hơn bao giờ hết. Anh nhún vai và tỏ vẻ mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Chẳng phải do lão ta hạn chế sức mạnh của chúng ta sao? Tôi đâu có biết gì về việc này đâu? Nếu tôi lợi hại đến mức ngăn được lão ta thì tôi đã cứu được Anne rồi!”
Nhìn vẻ mặt giả dối của Draco, Pansy không biết làm gì hơn là nhẫn nhịn và bảo trì sự im lặng. Cô nàng lo lắng bản thân sẽ không kìm được chính mình và cho đánh cho thằng bạn mình một trận. Chỉ với một câu nói thôi, Draco đã đổ hết mọi tội lỗi cho Dumbledore và trong tương lai chắc chắn các phe cách quý tộc khác sẽ tin ngay lời dối trá này của anh. Pansy còn có thể hình dung ra được vẻ mặt tức giận của tụi nó khi nghe được lời này, và chắn chắc sự căm thù Dumbledore của tụi nó sẽ giúp Draco nhiều hơn trong việc lật đổ lão ta.
“Nhưng còn chúng ta thì sao? Chúng ta cũng có khác gì tụi nó đâu?”
Như nhớ ra việc gì, Pansy hỏi, với thái độ hơi khó chịu. Cô nàng bắt đầu trở nên cáu kỉnh trước khi sự thản nhiên của Draco.
“Cậu bị lú rồi à? Nếu như Dumbledore đã hạn chế sức mạnh của chúng, vậy còn chúng ta thì sao? Chúng ta sẽ tránh được điều này à?”
Draco một lần nữa mỉm cười. Đó là một nụ cười ngạo mạn đầy bí hiểm. Cằm anh hếch cao một cách kiêu ngạo, hai tay anh chống lên cây gậy của mình, miệng khẽ huýt một đoạn sáo. Trông anh ung dung như thể chẳng việc gì có thể làm anh lo lắng hay sợ hãi. Rồi anh đáp lời Pansy, với giọng thầm thì bí mật.
“Tất nhiên rồi.”
“Tôi từng nói rằng, rủi ro của bọn chúng cao hơn chúng ta khi sử dụng món bảo bối ấy, chứ không hề nói rằng chúng ta sẽ không gặp may mắn hơn chúng.”
Bỏ một câu nói lửng, sau đó Draco không cho phép Pansy nói thêm về việc này nữa. Anh chỉ bảo cô bạn của mình rằng, mọi chuyện đã nằm trong tính toán, cô nàng chỉ việc nghe theo và hành động mà thôi. Nhưng Pansy không hài lòng cho lắm. Thái độ này của Draco khiến cho cô nàng cảm thấy hoang mang, bức bối, khó mà yên lòng được. Dù vậy, Pansy cũng không hề có ý định tiếp tục hỏi rõ mọi chuyện. Cô nàng thông minh nhận ra chỗ này không phải là nơi lý tưởng để tiếp tục đề tài này. Việc cả hai cần làm bây giờ là tìm hiểu ngôi làng và tập hợp lũ bạn trong nhóm để hành động.
Draco bắt đầu quan sát nhóm thanh niên đang đứng ở sạp hoa quả. Hiển nhiên ban đầu Pansy đã phát hiện ra đó không phải là Muggles, mà là phù thủy. Nhóm thanh niên đó khoảng chừng 15 đến 17 tuổi, họ đang cười nói và vui vẻ trò chuyện với nhau hệt như những người khác. Draco không thể nào nhận ra được biểu hiện khác lạ nào từ họ. Bởi vì họ quá “bình thường”.
“Cậu đoán đó là ai?”
Pansy lên tiếng, ánh mắt cô nàng lúc này theo hướng nhìn của Draco, quan sát đám thanh niên ấy.
“Không phải người của chúng ta.”
Draco đáp cụt lủn. Đôi mắt anh lại đảo tầm sang bên cạnh, và dừng lại trên người một cô gái. Cô gái đó đang đứng trò chuyện với một bà lão ở cạnh quầy hoa quả.
Có điều gì đó kỳ lạ đang diễn ra ở ngôi làng này, Draco cảm thấy thế. Anh từng nghe Annette kể rằng, thế giới của Muggle giống thế giới phù thủy ở một số chỗ, chẳng hạn như việc ăn uống và mua sắm, họ cũng có một khu mua sắm hệt như phù thủy. Giống như bây giờ, Draco không cảm thấy kỳ lạ vì những sạp hoa quả trong làng. Tuy nhiên, họ không hề có những sạp bán cá và thịt như Annette đã nói. Chẳng lẽ, người dân làng này ăn lá cây để sống à? Anh tự hỏi. Vậy những trang trại chăn nuôi thì sao? Chẳng lẽ họ buôn thịt ở chỗ đó?
“Này, chúng ta đi thôi! Tôi cần phải quan sát thêm về ngôi làng này!”
Draco nói với Pansy, với vẻ nghiêm túc.
“Được thôi.”
Rồi cả hai bắt đầu chuyến viếng thăm ngôi làng. Cả hai đi lang thang trông tư thế của một người cháu gái đang dìu dắt người ông của mình. Họ đi rất chậm, vẻ mặt rất bình thản, nhưng đôi mắt của họ lại đang làm việc rất cật lực. Dường như mọi ngóc ngách trong ngôi làng đều không tránh khỏi cặp mắt của họ. Những người nông dân thật thà, những người đàn bà chăm chỉ, những cô thiếu nữ thôn quê xinh xắn và những chàng trai trẻ trung tốt bụng. Hành động của họ, biểu cảm và suy nghĩ của họ tưởng chừng như không tránh được hai cặp mắt của đôi ông cháu đang đi bộ quanh làng.
“Chúng ta nên xong việc và rời khỏi đây sớm thôi.”
Pansy thì thầm nói. Ánh mắt cô nàng vừa đảo qua một người đàn ông đang chặt củi. Draco nhận ra bàn tay đang đỡ mình của Pansy đang run run một cách bất thường. Ngay cả khi bầu trời xám xịt lộng gió, nhưng vầng trán cô nàng vẫn ướt đẫm một cách kỳ lạ.
“Nếu cậu sợ quá có thể bỏ chạy và khóc thét lên, đừng cố nhịn! Tôi bây giờ là một ông lão, không bảo vệ được cậu đâu!”
Draco chế giễu. Anh ném cho Pansy cái nhìn đầy khinh thường tiếp tục bước đi con đường mòn trước mặt. Nhà ở bên hai đường đang dần thưa thớt, có rất nhiều cỏ dại và cát trên mặt đất. Càng đến gần đoạn đường cuối làng, cỏ hoang mọc càng nhiều hơn cho thấy nơi này không có người đến ở.
“Thật kỳ quái!”
Draco nhíu mày, dường như anh vừa nhận ra một điều kỳ lạ nào đó.
“Chúng ta đã đi đến cuối làng, nhưng vì sao lại chẳng thấy bóng một con mèo nào cả?”
Pansy tỏ ra ngạc nhiên trước lời của Draco. Cô nàng cảm thấy vấn đề mà anh nói chẳng liên quan gì đến việc họ đang làm cả.
“Mèo? Cậu đang nói gì thế? Mèo thì liên quan gì ở đây?”
Draco không trả lời mà chỉ bảo rằng Pansy không cần phải giả vờ dìu anh nữa, bởi vì đoạn đường cuối làng này chẳng hề có bóng người nào cả. Anh nắm chặt cây gậy trên tay và bước đi một vòng quanh những cái cây to gần đó, sau đó, anh quay trở lại đường làng và quan sát những bức tường nứt nẻ.
“Ngoài mèo ra, ngôi làng này cũng không hề có một con chó nào cả. Hoặc là người làng này không nuôi chúng, hoặc là chúng không sinh sống được ở nơi đây.” – Draco nói.
“Mình chẳng hiểu cậu đang nói gì cả.”
Pansy bắt đầu tỏ ra khó chịu trước những lời chẳng liên quan gì của Draco. Cô nàng nhăn mặt và đứng yên một chỗ, khoanh tay một cách kiêu ngạo, như thể đang tức giận vì thằng bạn đã làm tốn thời gian của mình.
Draco không tức giận trước thái độ của Pansy, thậm chí anh còn chẳng nhận ra cô nàng đang tức giận. Anh ngắm nghía bức tường trước mặt mình hồi lâu và nói.
“Cậu biết đấy, Anne có hơi điên về chuyện lũ mèo.”
“Cô ấy từng chăm sóc cho rất nhiều mèo hoang và cũng từng mất ăn mất ngủ để tìm chủ cho chúng. Cô ấy chăm sóc Mavis rất cẩn thận, dường như cô ấy biết chính xác bộ phận nào trên cơ thể con mèo khỏe mạnh và bộ phận nào bị bệnh. Cô ấy từng giận dữ vô cùng khi tôi cho Mavis ăn kẹo Nở và khiến cho cơ thể con mèo căng phồng như trái bóng, thậm chí đến cả móng vuốt cũng bị sứt ra gần hết bởi vì da thịt co dãn quá mức…”
“Con mèo không thể làm được gì cho đến khi bộ móng của nó mọc lại. Và nhờ đó, tôi cũng biết được một số tập tính của loài mèo. Anne nói rằng, móng của mèo rất quan trọng. Nó cực kỳ sắc bén và có hình như một cái móc, nó là bộ phận quan trọng để giúp lũ mèo nắm được con mồi, giữ thăng bằng và leo trèo một cách điêu luyện. Mỗi khi Mavis đến kỳ lột vỏ móng, Anne sẽ bật khóc vì lo lắng cho con mèo…”
“Tôi đã để ý kỹ những bức tường của ngôi làng. Những cái cổng cao tường, những dấu vết dưới vùng đất ở chân tường,… tất cả đều không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của mèo quanh đây. Tôi cũng quan sát chẳng thấy một con mèo hoặc con chó nào cả… Và còn một điều đặc biệt nữa, cậu có biết không?” – Nói đoạn, Draco hỏi Pansy.
Sự úp mở của Draco làm Pansy tức giận. Cô nàng không chút kiên nhẫn và xẵng giọng đáp.
“Tại sao cậu không nói hết đi? Đừng có giả vờ bí ẩn như thế nữa! Tôi không có kiên nhẫn để nghe cậu ba hoa mãi đâu!”
Draco liếc Pansy bằng một cái nhìn đầy khinh bỉ. Anh hừ khẽ một cách khó chịu và gắt.
“Nóng nảy như thế có giúp cậu tìm được tên đần kia không? Cậu mà làm hỏng kế hoạch, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá!”
Rồi không để Pansy phản bác, anh nói tiếp.
“Ngôi làng này không bình thường chút nào! Nó có vấn đề, mà vấn đề cực kỳ nghiêm trọng là đằng khác! Ngoài việc động vật nuôi trong nhà như chó mèo không tồn tại ở nơi này, thì nơi đây cũng không có sự tồn tại của trẻ em.”
***
Đăng lại cho ai đợi bộ Rewrite lâu quá nè, đọc đỡ nhe mấy ngừ đẹp hic hic
Pass Gợi ý: ai là người thực sự lãnh trọn 3 cú tát của Pansy? (gợi ý: ghi rõ họ tên, ko viết hoa)
lúc trc đọc mấy chương này, em thấy wow quá trời, sáng tạo thực sự 🤲🤲
ThíchĐã thích bởi 1 người
cảm ơn em vẫn luôn ủng hộ c ngen 🥺. thoai chắc úp liền 10c cho riêng em đọc quá 🥰
ThíchThích