[Tự sáng tác] Dance

Jack Frost không thích khiêu vũ. Anh đặc biệt căm ghét những buổi dạ hội tổ chức ở lâu đài Arendelle.

Các buổi dạ hội thường được tổ chức quanh năm ở Arendelle, bốn mùa, xuân, hạ thu đông bao giờ cũng náo nhiệt và đông vui với những buổi tiệc ngoài trời, những buổi hội chợ trao đổi, giao thương giữa các nơi. Khi ấy là lúc tiếng cười, tiếng reo và tiếng trò chuyện đi đôi với vẻ mặt xán lạn, vui vẻ của tất cả người dân trong thành. Và trước những dịp đặc biệt như thế, thì hiển nhiên những buổi tiệc long trọng, những buổi khiêu vũ thư giãn là thứ không thể thiếu đối với bên trong tòa thành tráng lệ, hùng vĩ. Và tất nhiên, với cương vị là một Nữ hoàng, Elsa không thể vắng mặt trong những buổi tiệc xa hoa mang tính giao thương giữa Arendelle với các vùng đất khác.

Jack không nhớ mình đã căn dặn Elsa bao nhiêu lần. Anh đã nhiều lần nói với cô về những ánh mắt của cánh đàn ông nhìn cô trong đại sảnh, nói với cô về những lời bàn tán trêu ghẹo mà họ thầm nói với nhau về cô. Tất cả những điều ấy đều khiến anh khó chịu và bực bội vô cùng, đến nỗi anh đã phải tỏ ra cáu gắt khi phải từ chối lời mời khiêu vũ thay cô ở lần thứ mười hai. Nhưng điều làm anh điên tiết hơn nữa là Elsa sẵn lòng vì những buổi tiệc ấy mà bỏ qua cả việc đón Giáng sinh cùng anh. Nếu như Bunny mà biết điều này, chẳng phải cậu ta sẽ cười vào mặt anh sao? Rồi cậu ta sẽ tiếp tục mỉa mai anh bằng câu anh từng nói với lão già Santa: Vệ thần thì sao? Tôi sẽ ở cạnh cô ấy cho đến cuối đời! Ở cạnh cô ấy cho đến cuối đời, và bây giờ cô ta chẳng thèm quan tâm gì đến mi nữa đấy, Jack ạ – chắc chắn Bunny sẽ nói như thế.

“Elsa! Nếu như em tiếp tục làm lơ tôi như thế, tôi sẽ phá nát buổi tiệc ngày mai!”

Một lần, khi cơn ghen trỗi dậy điên cuồng như một con quái vật, Jack đã không thể nào chịu đựng được nữa. Anh đề nghị với Elsa là buổi tiệc Giáng sinh năm nay không cần thiết phải tổ chức. Nhưng Elsa chẳng buồn nghe lời anh, cô cứ làm ngơ và cứ bận rộn với công việc của mình mà chẳng quan tâm gì đến anh.

“Anh đừng có như thế nữa, Jack!”

Elsa trả lời anh, nhưng cô vẫn không dời sự chú ý khỏi đống văn kiện trên tay. Cô cũng không chú ý đến sự phẫn nộ trong lời nói của Jack, cũng không màng đến lời đe dọa của anh. Cô cho rằng anh đang giở tính trẻ con và giận dỗi với mình. Jack vẫn hay làm thế mỗi khi anh muốn thu hút sự chú ý của cô. Anh hệt như đứa trẻ, dù cho bây giờ anh đã là chồng của cô – là vua của một nước, nhưng tính cách của anh vẫn như ngày đầu gặp gỡ, vẫn kiêu ngạo và chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Ồ không! Ít nhất bây giờ anh đã có người quan tâm và yêu thương nhất – là cô, chẳng phải sao?

“Chờ em xem xong văn kiện này, em sẽ cùng anh dùng bữa tối, được chứ?”

Nhưng trông Jack có vẻ vẫn còn tức giận lắm. Anh cáu kỉnh nắm lấy cây gậy thần của mình, và điều khiển cơn gió thổi bay xấp giấy trên tay Elsa. Những trang giấy tinh khôi hòa với những hạt tuyết li ti trong gió, hóa thành cơn lốc xoáy nhỏ và xáo trộn mọi thứ trong phòng. Cửa sổ bật mở, màn cửa phấp phới và thổi từng ngọn gió tuyết vào trong phòng. Ngọn lửa trong lò sưởi vốn chẳng bao giờ lớn bởi hai con người của mùa đông, giờ đây cũng bị dập tắt bởi cơn lốc xoáy phá hoại.

“Jack!!!”

Khi Elsa hóa phép làm cơn lốc xoáy biến mất, thì mớ giấy tờ đã bị trở nên lộn xộn và nằm hỗn loạn ở khắp vị trí trong phòng. Cửa sổ cũng được cô dùng phép đóng lại, mớ tuyết bay trên sàn nhà cũng được dọn sạch sẽ. Nhưng còn Jack Frost, anh đã biến mất. Không còn ở đây nữa.

Elsa tìm thấy Jack ở phòng ăn khi cô hoàn thành công việc của mình. Cô nhìn thấy anh ngồi ở bàn ăn, một mình và chẳng có một ai ở bên cạnh. Anh mặc trên người bộ cánh màu xanh nhạt, choàng chiếc áo đậm màu hệt như màu mắt anh, và chiếc khăn ăn treo trên cổ lúc này cũng như màu tóc của anh: trắng và tinh khôi. Elsa nhìn thấy anh làm ngơ sự xuất hiện của mình, và giả vờ như mình là kẻ vô hình. Anh vẫn tiếp tục bảo người hầu mang cho mình một tách trà nóng, và vẫn tiếp tục xắt miếng thịt bò trên dĩa. Anh dùng bữa một cách thản nhiên, chậm rãi, nhưng vẻ mặt anh lúc này đã cho thấy thái độ của anh: khó chịu, cáu kỉnh và không hài lòng.

“Anna và Kristoff vẫn chưa về sao, Maria?”

Bàn ăn là một cái bàn dài với kiểu cách cầu kỳ, hoa lệ. Tấm thảm trải trên bàn sạch sẽ và mang họa tiết của những hoa tuyết. Elsa ngồi xuống vị trí bên cạnh Jack, cô ngẩng đầu hỏi cô hầu gái.

“Vẫn chưa, thưa nữ hoàng!”

Elsa không nói gì nữa. Cô chống một tay lên bàn và lặng lẽ nhìn Jack với cái nhìn chăm chú. Rồi cô chợt nắm tay anh, và dịu dàng nói.

“Thôi nào, Jack! Đừng giận nữa! Tối nay anh muốn đi đâu dạo, em sẽ đi cùng anh nhé?”

Jack rút tay khỏi tay Elsa, anh vẫn tiếp tục xắt miếng thịt bò trên dĩa và giả vờ như không nghe thấy lời cô nói.

“Jack!” – Elsa khẽ gọi.

“Jack!”

“Jack!” – Nhưng anh vẫn không trả lời.

“Jack!”

“Thôi nào, Jack! Anh đừng như thế nữa! Anh muốn gì, em sẽ làm cho anh.”

“Hãy trả lời em đi, em không thích cảm giác này chút nào! Chẳng phải anh cũng vậy sao? Cái cảm giác ấy… cảm giác khi mình trở nên… vô hình trước người mình yêu… Em… Thôi được rồi! Là lỗi của em, em xin lỗi anh! Hãy trả lời em đi, Jack! Em sẽ nghe lời anh nói mà…”

Có vẻ như lời cầu xin của Elsa đã có hiệu quả, bởi vì lúc này Jack đã buông cái dao trên tay xuống, và ngoảnh đầu nhìn Elsa.

“Jack…”

Elsa bỗng cảm thấy hoảng hốt trước ánh mắt của Jack, bởi vì cái nhìn của anh hệt như vẻ mặt của anh lúc này: lạnh như băng, không chút cảm xúc.

“Em thật sự nghe lời tôi nói sao?” – Jack hỏi, với giọng châm chọc.

“Vậy em lặp lại cho tôi nghe thử xem? Trước đó tôi đã yêu cầu em những gì?”

“Anh muốn em hủy bỏ buổi tiệc Giáng sinh năm nay…”

“Chà! Khá đấy, thưa nữ hoàng kính mến! Vậy là em vẫn còn để ý đến người chồng là tôi đây! Tôi cứ tưởng em chỉ biết cặm cụi với đống văn kiện đó và chẳng thèm quan tâm đến gì nữa!”

“Jack!!!”

“Tôi nói sai à?” – Jack bỗng mỉm cười.

“Anh…” – Mặt Elsa bắt đầu đỏ lên vì tức giận.

Jack bỗng ngồi dậy, ra lệnh cho cô hầu gái dọn bữa tối của mình đi. Anh bảo là không còn lòng dạ nào để ăn khi mà vẫn đang ôm lấy cục tức trong người, rồi anh lại bảo rằng anh sẽ trở lại dùng bữa sau khi đi một vòng xả cơn giận của mình. Những lời này của anh khiến cho mặt Elsa càng đỏ hơn bao giờ hết. Cô trừng mắt tức giận nhìn anh, nhưng lại không thể làm được gì trước vẻ mặt ngạo mạn của anh. Elsa biết lý do vì sao anh giận mình, vẫn là lý do muôn thuở ấy thôi, cô vì quá bận rộn và chẳng quan tâm gì đến anh, kể cả một yêu cầu của anh như hủy bỏ buổi tiệc Giáng sinh cô cũng không đồng ý, và không buồn tìm hiểu lý do vì sao.

“Jack! Chờ em với!”

Elsa đứng dậy, đuổi theo Jack và bỏ lại bữa tối của mình trên tay cô hầu gái. Cô bắt lấy cánh tay của anh và giữ chặt tay anh. Cô nhìn anh chằm chằm với cái nhìn nghiêm túc, đầy cương quyết.

“Còn việc gì để ngài bận tâm nữa sao, thưa Nữ hoàng?”

Jack dừng lại và hỏi với giọng giễu cợt. Anh vẫn giữ nụ cười trên môi khi trả lời Elsa, nhưng ánh mắt của anh vẫn đặt tầm vào bàn tay của cô đang nắm chặt lấy anh. Rồi không hiểu sao, trông Jack khoái trá và vui vẻ vô cùng.

“Anh có thể cho em biết lý do vì sao anh muốn hủy bỏ bữa tiệc Giáng sinh năm nay không?”

Jack vuốt cằm, đôi mắt xanh ấy sáng rực một cách gian trá khi nhìn Elsa. Anh ngập ngừng, giả vờ đăm chiêu suy nghĩ.

“Bởi vì… tôi muốn năm nay đón Giáng sinh cùng em… Chứ không phải cùng với lũ người chết tiệt đó!”

Elsa ngạc nhiên. Cô ngẩn người nhìn anh, rồi ngay sau đó, mặt cô bắt đầu đỏ ửng, và tất nhiên lần này không phải vì tức giận nữa.

“Anh muốn đón Giáng sinh cùng em?” – Giọng Elsa nhỏ như đang thì thầm.

“Đúng vậy!” – Jack nói.

“Nhưng… anh biết mà… những buổi tiệc này quan trọng không kém…”

“Tôi biết! Nó giúp ích cho mối quan hệ giữa Arendelle với các vùng khác đúng không? Nhưng đã bao lâu rồi, em chưa đón Giáng sinh cùng tôi, em nhớ chứ?”.

“Em…”

Elsa bỗng dưng cảm thấy tội lỗi. Cô chợt nhớ kể từ sau hôn lễ của cả hai, đến tận bây giờ đã là hai năm cô không đón Giáng sinh cùng Jack. Những mùa Giáng sinh vừa qua, cô vẫn bận rộn với nhiệm vụ của một Nữ hoàng. Dù cho Jack vẫn ở đây, và chia sẻ công việc với cô nhưng Elsa đã quên mất vai trò của anh trong lòng mình. Anh không chỉ là vị vua mới của Arendelle, sẵn sàng giúp đỡ cô về công việc, không chỉ là người chồng tận tâm bao giờ cũng ở bên cạnh cô, mà anh còn là người bạn đời – là người cô yêu nhất. Anh muốn tình yêu của cô, muốn sự quan tâm của cô, muốn cùng cô đón một mùa Giáng sinh trọn vẹn, nhưng điều đơn giản như thế cô cũng không làm được cho anh. Thật tồi tệ làm sao!

“Jack, hãy nghe em nói!” – Sau một thoáng im lặng, Elsa lên tiếng.

“Em sẽ hủy bỏ buổi tiệc Giáng sinh năm nay! Và sẽ đón Giáng sinh cùng anh!”

Jack nhìn thấy đôi mắt xanh của người con gái sáng lấp lánh, còn đẹp hơn cả những đóa hoa tuyết trên tầng mây.

“Thật chứ?” – Jack hỏi.

“Thật!”

“Vậy sẽ không còn những con người ồn ào đó nữa?”

“Đúng vậy!”

“Không còn những màn khiêu vũ nữa?”

“Đúng thế!”

“Và không còn ai mời em đến khiêu vũ nữa?”

“Đúng vậy, Jack!”

“Vậy tôi… cũng không cần phải khiêu vũ đúng không?”

Elsa ngạc nhiên, cô nhìn Jack với vẻ tò mò, khó hiểu.

“Tất nhiên rồi! Vì sao anh hỏi như thế?”

“Anh… không biết khiêu vũ sao, Jack?” – Elsa hỏi.

Mặt Jack thoáng đỏ trước câu hỏi này của cô. Anh ngoảnh mặt khi chỗ khác, và đưa tay lên gãi đầu một cách bối rối. Rồi anh bắt đầu phân bua.

“Không! Làm gì có vị vua nào không biết khiêu vũ chứ? Tôi chỉ là…”

“Chỉ là… những buổi tiệc trước đây tôi cũng khá bận rộn… nên chưa từng có cơ hội để mà nhảy nhót…”

“Chẳng phải tôi quá bận rộn để giúp em sao…”

Elsa bật cười. Tiếng cười khúc khích của cô khiến cho Jack phải xấu hổ, bực tức. Anh tiếp tục giải thích và viện đủ lý do cho việc mình không biết khiêu vũ. Trông anh lúc đó bối rối đến nỗi, Elsa không nỡ đành lòng ghẹo anh. Rồi bỗng dưng cô không cười nữa, mà chỉ lặng lẽ nhìn anh. Cô nắm tay anh và dịu dàng nói.

“Xin lỗi Jack… Là lỗi của em…”

“Em đúng là một người vô tâm… Em vì công việc mà quên mất anh… Lẽ ra em nên biết điều này sớm hơn mới phải… Anna trước đây vẫn luôn trách em không dành thời gian cho con bé, và em nghĩ… mình đã sai rồi.”

“Em đã sai khi không dành nhiều thời gian cho anh, em đã sai khi không làm tốt vai trò của một người vợ… Em xin lỗi, Jack!”

“Em yêu anh, Jack! Em rất vui khi được ở cạnh anh. Em muốn năm nay cùng anh đón Giáng sinh, em sẽ dạy cho anh khiêu vũ, sẽ nướng bánh chocolate và cùng anh đi dạo khắp nơi bằng sở trường bay của anh… Em cũng sẽ… không tổ chức tiệc Giáng sinh nữa… Tiệc Giáng sinh của em sẽ được tổ chức khi có anh bên cạnh, bởi vì bây giờ, anh chính là nhà của em.”

Jack bắt đầu dùng đôi môi để diễn tả cảm xúc lúc này của mình. Cảm giác đó tuyệt vời quá, nó tuyệt vời hệt như đôi môi của Elsa. Nó làm cho anh phải ngất ngây, hạnh phúc, phải mơ màng và ước rằng được chìm đắm trong đó mãi mãi.

Khi cùng Elsa trở về phòng ăn, Jack vẫn chưa thôi nụ cười tươi rói trên môi của mình. Nụ cười đó của anh khiến cho các cô hầu gái phải cúi đầu né tránh vì sức hấp dẫn của nó. Jack và Elsa thưởng thức bữa tối cùng nhau, lần này trông Elsa rất nhẹ nhõm, vui vẻ, như chẳng còn áp lực công việc nào đang gánh trên vai. Cô mỉm cười rất nhiều, và nụ cười đó còn đẹp đến nỗi làm Jack không ngưng được cái nhìn say đắm. Thậm chí anh còn bảo cô đừng bao giờ nở nụ cười như thế trước mặt người khác, bởi vì nó chỉ dành cho anh mà thôi.

“Vậy ngày mai em sẽ dạy tôi khiêu vũ sao?” – Jack hỏi.

“Đúng vậy, nếu anh muốn, chúng ta có thể đến lâu đài băng của em ở đỉnh núi phía Bắc. Ở nơi đó, anh không cần lo bị Anna nhìn trộm.”

“Tuyệt! Nhưng tôi có thể yêu cầu em một điều không?”

“Vâng?”

“Tôi muốn em hứa với tôi rằng, sau này ở các buổi khiêu vũ, khi tôi nhảy thì em sẽ nhảy. Tôi muốn em nhảy với riêng mình tôi, mà không phải cùng với người nào khác.”

Jack ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người con gái dần trở nên ửng đỏ vì lời nói của mình. Nhưng biểu hiện của anh rất này rất nghiêm túc, chân thành, làm cho Elsa không biết rằng đây là lời nói đùa trêu chọc ngày thường của anh, hay là lời nói thật lòng.

“Anh… Nghiêm túc chứ?”

“Tất nhiên rồi!” – Jack mỉm cười.

“Nhưng vì sao…”

“Bởi vì tôi là một vị vua! Còn em là Nữ hoàng, vì sao Nữ hoàng phải nhảy cùng người khác mà không phải với vị vua của nàng?”

Elsa cảm nhận được rất nhiều ánh mắt của hầu gái trong phòng ăn đang nhìn mình. Thậm chí nụ cười trên môi họ càng khiến cô xấu hổ hơn bao giờ hết. Cô đánh khẽ vào tay Jack, và giận dỗi nói.

“Được rồi! Em đồng ý! Anh đừng nói nữa!!!”

Lời xác nhận này của Elsa làm cho Jack vui đến nỗi không ngăn được nụ cười tươi rói trên môi. Thế là suốt cả ngày hôm đó, cho đến tận ngày hôm sau khi Anna và Kristoff trở về từ chuyến đi chơi, tất cả mọi người vẫn nhìn thấy nụ cười hài lòng, vui sướng trên mặt vị vua của Arendelle. Thật kỳ lạ làm sao.

Một suy nghĩ 1 thoughts on “[Tự sáng tác] Dance

Gửi phản hồi cho sublimevoid0572d3ca22 Hủy trả lời